Tumgik
#vài chuyện vô tri
vietquatxanh · 3 months
Text
Khi bạn quá nghiêm túc nhưng có 1 cô ngieu bị lỗi hệ điều hành kiểu 🐧💁🏻‍♀️
Tumblr media
T ở nhà bắt nạt em trai đồng chí H, nó cao hơn t cả cái đầu, vẫn bị t đập như con 🐧
Nó kêu t là yêu quái =)))
Nhưng t nhân từ không đập lại nó, t chọn mách lẻo 🐧🐧🐧
“Để cuối tuần anh về xử lý nó” 😎😎😎
vietquatxanh
2 notes · View notes
jennifertple · 1 month
Text
🌷 VÌ SAO 'MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI' QUAN TRỌNG
Bài viết của Chi Ca, một nhà nghiên cứu xã hội học Trung Quốc.
Gần đây tôi biết được câu chuyện này trên Weibo (mạng xã hội lớn nhất Trung Quốc). 
Cô gái và chàng trai yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và tiến đến hôn nhân vài tháng sau đó. Sau vài ngày ở nhà chồng, cô gái cảm thấy hối hận về quyết định kết hôn vội vàng của mình khi chứng kiến cảnh bố chồng đối xử với mẹ chồng.
Ông bố chồng bán tạp hóa còn mẹ chồng đảm nhiệm ngày ba bữa cơm. Hàng ngày, dù mẹ chồng tất bật với lau dọn, nấu nướng, giặt giũ còn bố chồng chỉ biết ngồi uống trà và đọc báo. Bà mẹ chồng bị đau lưng nhưng không bao giờ được hỏi han, ông chỉ la mắng mỗi khi bà làm việc chậm hoặc không làm ông hài lòng.
Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, cô gái nói rằng cảm thấy bố chồng quá đáng. Chàng trai trừng mắt: "Bố là người kiếm ra tiền nên có quyền như vậy". Câu trả lời khiến cô gái ngỡ ngàng.
Khi cô gái và chàng trai bắt đầu sống chung, cô cảm thấy mình là hình bóng của người mẹ chồng khi một mình làm việc nhà mà không có sự giúp đỡ của chồng. "Mỗi khi đi làm về, chồng tôi kêu đói nhưng sau đó chỉ sà vào tivi hoặc chơi game điện thoại. Bất cứ khi nào được yêu cầu giúp vợ nấu ăn và dọn dẹp, anh đều trừng mắt quát: Nấu ăn, dọn dẹp không phải là thiên chức của phụ nữ sao", cô gái kể.
Cho đến một ngày, cô không chịu nổi và ra tối hậu thư cho chồng, hoặc là thay đổi, hoặc là ly hôn. Cô nói trên Weibo: "Tôi thực sự hối hận vì không đến nhà anh ấy sớm hơn..."
Tạ Phúc Chiêm, giáo sư Viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ về cuộc hôn nhân hạnh phúc của nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương: "Rất nhiều người ngưỡng mộ cuộc sống của cặp đôi này bởi ngoài tình yêu, họ còn như những người bạn, chia sẻ ngọt bùi với nhau trong mọi hoàn cảnh. Thế nhưng không phải ai cũng hiểu thái độ khoan dung và hòa nhã mà bà Dương dành cho chồng đều học được từ chính bố mẹ bà".
Bà Dương sinh ra trong một gia đình tri thức tại Bắc Kinh. Bà kể: "Cha luôn chăm sóc và tôn trọng mẹ. Mối quan hệ này rất hiếm xuất hiện trong xã hội cũ. Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau. Tình yêu tuyệt vời của họ đã ảnh hưởng rất lớn đến việc tôi đối xử với bạn đời của mình sau này". 
Cảm nhận được tình yêu thương bố mẹ dành cho nhau, sau này con gái của nhà văn Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương cũng có một cuộc hôn nhân viên mãn bên người chồng là một giáo viên lịch sử.
"Những đứa con luôn vô thức mang thói quen hình thành trong gia đình vào cuộc hôn nhân sau này của chúng. Nếu cha mẹ có một cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận, con cái có thể học cách chăm sóc và trân trọng bạn đời khi chúng lớn lên. Nếu cha mẹ sống không tình yêu, luôn cãi vã, khi đứa trẻ có gia đình, chúng sẽ khắc nghiệt và thờ ơ với nửa kia. Chúng sẽ tiếp tục bi kịch hôn nhân của bố mẹ mình", ông Tạ Phúc Chiêm, giáo sư của học viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ.
🌷 HÔN NHÂN NHẤT ĐỊNH PHẢI NHÌN VÀO HOÀN CẢNH GIA ĐÌNH, BỞI VẬY NGƯỜI XƯA MỚI CÓ CÂU THÀNH NGỮ "MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI".
Một số người không đồng tình với quan điểm này bởi cho rằng nó không đúng thực tế. "Đến Lọ Lem còn lấy được hoàng tử" hay "Rất nhiều thiên kim tiểu thư nhà giàu vẫn lấy những chàng trai con nhà nghèo đó thôi?"
"Người ta yêu nhau bởi năm giác quan, nhưng sống với nhau nhờ ba điều tương đồng: tri thức, kinh tế và tình yêu thương của gia đình", ông Tạ Phúc Chiêm khẳng định, đồng thời nhấn mạnh "Trong chuyện cổ tích, chưa bao giờ người ta nhắc tới việc sau khi kết hôn với hoàng tử, Lọ Lem sống có thực sự hạnh phúc hay không? Cũng không ai đưa ra một ví dụ cụ thể về việc một thiên kim tiểu thư nhà giàu có thực sự hòa hợp với một ông chồng xuất thân từ gia đình nghèo hay không?".  
Thái Khang Vĩnh – MC truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc trong chương trình "Khang Hy đến rồi" từng nói: "Môn đăng hộ đối theo quan điểm cá nhân tôi phải là sự cân bằng về trình độ văn hóa cũng như hoàn cảnh sống của hai con người. Hoàn cảnh sống không giống nhau sẽ có thế giới quan khác nhau. Nếu hai người có khoảng cách lớn giữa ba sự tương đồng, dù họ yêu nhau nhiều đến đâu, cuối cùng sẽ gặp rất nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống thực".
Nam MC kỳ cựu này lấy ví dụ, người vợ muốn đi xem một bộ phim, nhưng chồng lại gạt đi "Tại sao lại phải tiêu số tiền đó trong khi có thể xem video ở nhà". Hay như bạn muốn theo học một lớp tiếng Anh, chồng lại quát "Chẳng học được gì ở những lớp xô bồ như vậy đâu". Bạn muốn có những chuyến đi kỷ niệm lãng mạn, nhưng vợ lại cho rằng việc làm đó quá lãng phí...
"Trong hôn nhân không chỉ có trăng sao, hoa lá trên trời mà còn là dầu, mắm muối của thực tế. Nếu bạn muốn nhìn thấy nhau trong những vấn đề tầm thường này, bạn phải chọn những người có giá trị tương tự như mình", Thái Khang Vĩnh nói.
Những cuộc hôn nhân bền vững, lâu bền không chỉ dựa vào tình yêu của hai người, mà còn dựa nhiều vào gia đình của hai bên. Đó không chỉ là đo lường về năng lực kinh tế, cũng như trí thức, mà là tìm hiểu liệu gia đình đối phương có cho họ khả năng "biết yêu thương" để cùng bạn đi đến cuối con đường hay không. Vì vậy, khi quyết định cưới một ai, trước hết phải xem gia cảnh của họ như thế nào.
Vy Trang (Theo sohu)/VNE
Sưu tầm: Facebook
--------------
40 notes · View notes
y-khuynh · 1 year
Text
Tumblr media
Ngày càng lớn ta càng trở nên tĩnh lặng, không phải vì không thể nói, mà trong lòng có những nỗi niềm dẫu có nói ra cũng không ai hiểu được.
Người khác cho rằng bạn kiên cường, nhưng họ không hiểu đó là sự ngụy trang của bạn.
Người khác cho rằng bạn lập dị, nhưng họ không hiểu được nỗi buồn của bạn.
Có một người hiểu được những giọt nước mắt của bạn còn hơn những người cùng bạn cười.
Cho nên, quen biết trăm người cũng không bằng một người là tri kỷ.
Trong danh bạ có vô số bạn bè, những lúc muốn tìm một người tâm sự lại không có ai. Bản thân hay đi an ủi người khác, nhưng đến lúc mình có việc thì ngại làm phiền đến họ.
Cùng bạn trò chuyện cười đùa thì có rất nhiều người, nhưng rất ít người có thể lắng nghe tâm sự của bạn. Cùng nhau ăn uống tiệc tùng không khó, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia mới khó. Vòng tròn càng lúc càng lớn, trong lòng thì ngày càng cô đơn.
Có vài người đến rồi lại đi.
Cuối cùng bạn cũng sẽ hiểu rằng, lúc mà bạn cần không phải ai cũng sẽ đứng ra.
Cũng không phải ai cũng sẽ dốc hết sức lực khi mà bạn gặp khó khăn.
Dù bạn quen biết bao nhiêu người, vào lúc quan trọng không biết ai sẽ giúp bạn.
Ngoài miệng có nói chân thành đến đâu cũng vô dụng, lúc khó khăn mới biết ai đang diễn kịch.
Thật may mắn khi có người giúp đỡ bạn.
Nhưng khi không có ai giúp đỡ bạn, đó mới là chuyện bình thường trong cuộc sống.
Hạnh phúc mà bạn muốn không nhiều, chẳng qua là một cuộc sống từ trái tim đến trái tim.
Vạn người yêu quý cũng không bằng một người hiểu.
Người thật lòng muốn làm điều gì đó cho bạn sẽ không bao giờ nói nhiều.
Mong có người đối xử với bạn như lúc ban đầu, kéo bạn ra khỏi cô đơn. Cũng cầu mong có người hiểu được sự thay đổi và hiểu được vui buồn của bạn.
- Y Khuynh dịch
208 notes · View notes
motnguoibinhthuong · 4 months
Text
Thế giới của mình giờ rộng lớn hơn, cũng đồng nghĩa với việc mình phải khắt khe với bản thân hơn, vì không muốn bị ai đánh giá bằng những sự qua loa, cẩu thả. Không phải là để ý người khác nhìn mình thế nào, vì thiên hạ biết bao nhiêu người mà chiều lòng hết, nhưng mà thà mình dở rồi người ta nói mình dở thì bình thường thôi. Một vài cái ẩu, qua loa lúc nào đó rồi để định hình con người mình thì mình khó chịu lắm. Nên là giờ mình có phần bị ám ảnh với sự cầu toàn và hoàn hảo.
Ví dụ như cái này.
Tumblr media
Cái điểm 10.0 này là kết quả của nguyên tuần ôn thi đúng stress luôn. Vì hồi đó học ĐH không có toán cao cấp, nên giờ học từ đầu thì cũng như mọi người. Nhưng mà giờ thì mình hơi khó chấp nhận cảm giác “vừa đủ qua là được”. Không phải trọng điểm số mà là không muốn mình dễ dãi với mức chấp nhận của bản thân quá. Nên cũng phải ráng, thành ra áp lực là vậy.
“Làm đại đi anh, đừng có nghĩ nhiều quá.” - đó là câu được cô nhắc từ hồi làm đồ án, tới chiều này được một đứa em khoá trên nhắc lại khi bàn về một dự án sắp tới.
Hồi đó, vẽ cái tranh một cách vô tri, theo bản năng chứ không biết gì phối cảnh, sắc độ, anatomy, mà vẫn dám up lên fb. Giờ vẽ thì đỡ hơn hồi vô tri đó rồi, nhưng cũng tự thấy thế giới rộng lớn, thấy xung quanh người giỏi nhiều quá rồi cũng cất hết. Lâu lâu có vài bài cũng để lên phần vì cũng có bỏ công sức ra, phần vì để bạn bè biết mình còn vẽ. Cảm giác hồn nhiên hồi năm I giờ đã nhường chỗ cho những sự thận trọng, dè chừng quá mức.
Tumblr media
Hình không minh hoạ cho câu chuyện. Lần đầu tiên thử qua chân dung bằng sơn dầu. Quá nhiều thứ không ổn, nhưng giờ ngủ, mai sửa tiếp.
22 notes · View notes
hilovehowareyou · 1 month
Text
Tumblr media
Anh mình - người được mình liệt vào danh sách những người vô duyên nhất cuộc đời này, hnay nói " sinh nhật tới tao cho m nghỉ 1 ngày đó ", xong nở 1 nụ cười tự hào như vừa giải cứu nhân loại, mình cũng cười, chưa biết có nên cám ơn vì sự tốt bụng ko ai mượn này không :)
Chuyện tình cảm điên rồ của mình mấy hôm nay bắt đầu từ việc ng nào đó hỏi mình " did u ever love me ? ", mình ko muốn rep, chẳng để làm gi, sao lại nhắn cho mình nhỉ ???! không hiểu nổi lại muốn cái gi ???
Mình rất muốn nt cám ơn vì những cuốn sách Ngọc đưa mà mãi đến bây giờ mới đọc hết được. Bằng một cách nào đó Ngọc luôn hiểu cái đống lộn xộn bên trong mình dù nhiều khi đến cả bản thân mình cũng không hiểu nổi. N chọn im lặng, và mình cũng ngại làm phiền.
Nghĩ mãi mình cũng reply T là " chắc không được đâu" cho câu hỏi hôm trước. Thật ra mình đã ngờ ngợ nhận ra vì sự chủ động reaching out gần đây của T, nhưng đúng là mình đã không nghĩ gi nhiều, ngớ ngẩn hết sức.
Những đoạn nch gần đây giữa mình và MN khiến mình cảm thấy bất lực. Mình nhận ra việc làm bạn với người mình thích là điều không thể, quá mệt mỏi vì những cuộc trò chuyện không dẫn đến đâu, mà theo MN hay nói là cạn năng lượng. Chỉ là, mình buồn quá, mối quan hệ mình vô cùng trân trong, xem ra cũng chỉ như vài ba cuộc tình trôi tuột qua cuộc đời MN. Trong Peter, Taylor viết "Forgive me, Peter, please know that I tried", hy vọng một ngày nào đó khi mình không còn ở đây nữa, mình mong mng sẽ hiểu vì mình đã cố gắng hết sức.
Chuyện tc tháng 4 điên rồ khép lại bằng việc mình đồng ý ăn trưa với người mà mình nghĩ là sẽ kbh gặp lại, lại là 4ps, hôm trước hẹn với MN xong cũng lại là đi ăn 4ps. Cuộc hẹn vỏn vẹn chưa đến 1 tiếng đồng hồ. Mình chỉ thấy ảm đạm. Vậy đó, tháng 4 sắp hết rồi không biết còn ai muốn lướt qua cuộc đời mình không nữa. Mng cứ đến rồi lại đi, còn mình thi cứ mãi thẩn thờ nhìn, rồi sẽ có ai đó đến và ở lại cùng mình không ?
14 notes · View notes
thang-9 · 10 months
Text
Mẹ mình thích khâu quần áo. 7 lần về nhà thì 5 lần mình thấy hình ảnh mẹ đang ngồi cạnh hộp kim chỉ. Mẹ sẽ ngồi khâu hết mọi cái gấu áo, tay áo, viền cổ trên quần áo của mình, của cả nhà và cả của bạn bè. Nhìn cái áo nào mẹ cũng phát hiện ra lỗi nào đó cần sửa. Mẹ chỉnh một chiếc váy thành áo rồi thấy ngứa mắt lại hạ nó xuống thành váy. Rồi tất nhiên là không mặc. Mẹ mình đã dùng sở thích đó để đi qua cả chục năm nghỉ hưu nhàn rỗi. Mẹ có thể ngồi vài ngày để khâu từng đường kim mũi chỉ của một chiếc áo. Mẹ nói mẹ biết sửa xong bọn mày cũng không chịu mặc đâu, mẹ chỉ là thích khâu quần áo thôi kệ tao.
Khi mới vào công ty, mình đã thắc mắc vì sao chị H và anh Đ lại chơi thân với nhau, dù họ rõ ràng khác biệt hoàn toàn về tính cách, phong cách và lối sống. Một người như Justin Bieber một người như Hermione Granger vậy. Lúc sau mới biết họ chơi thân vì cùng thích âm nhạc. Đó là lĩnh vực không liên quan gì đến ngành nghề của bọn mình cả. Sau khi đi làm về rồi, buổi tối chị H thường hát và chơi organ, anh Đ thì sản xuất nhạc giật giật. Bởi vì họ biết đối phương có một tình yêu như vậy giống mình nên có cảm giác kết nối đặc biệt. Họ đều không ôm mộng làm MCK hay Tlinh gì cả, họ chỉ chơi nhạc vì họ thích được chơi nhạc thôi. Trong căn phòng trọ của chị H không có điều hoà, nhưng có đàn organ.
Hoàng thích đọc sách, nhưng chỉ một dòng sách duy nhất là sách khoa học viễn tưởng về tương lai. Cuốn nào viễn tưởng mà về quá khứ, hành tinh khác hay động vật gì đó là nó chê. Mình chưa bao giờ hỏi Hoàng vì sao. Nó tuyệt đối không đọc loại sách nào khác. Đọc như thế mười mấy năm rồi.
Cháu mình thích Người Nhện. Nó chỉ thích người Nhện, tuyệt đối không thích Superman, nữ hoàng Elsa, Doraemon hay Hulk. Thằng nhỏ bé tí xíu có thể tia được một chiếc mũ lưỡi trai Người Nhện ở cách xa 8km rồi gõ vai dì chỉ "Nhện kìa". Trong 7 tỷ cái video trên YouTube, nó chỉ xem video nào có Người Nhện. Xem như thế suốt cả năm rồi. Mình tin nó sẽ dành cả tuổi thơ để xem Người Nhện.
Anh J thích ăn ngô. Mùa hè cũng như mùa xuân, chưa hôm nào anh không xuất hiện với một bắp ngô.
G thích mặc áo dài. Tần suất nó mặc áo dài trên người chắc chắn nhiều hơn mọi cô giáo và tiếp viên Vietnam Airlines. G có đầy đủ mọi màu sắc áo dài trong tủ. Nó chỉ có vài ba bộ đồ bình thường. Mỗi lần hẹn mình, nó sẽ nhắn tin trước hỏi hôm nay nên mặc áo dài màu gì. Lần đầu tiên mình gặp G, G mặc chiếc áo dài màu tím Huế cực kỳ xinh đẹp.
Anh C thích đi xe bus. Dù có đầy đủ mọi phương tiện xe đạp, ô tô và xe máy riêng nhưng anh tự đặt KPI phải đi xe bus đi làm mỗi tuần ít nhất 2 lần, dù toàn lạc phải nộp tiền đi muộn gấp 10 lần tiền vé xe bus. Anh nói anh thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ môi trường.
ĐK thích những câu chuyện vô tri. Cậu ấy có tiềm năng là người duy nhất ở Việt Nam này thắc mắc nếu một con chó to bằng con hổ đánh nhau với con hổ thật thì con nào sẽ thắng và tại sao mấy con gấu lại hay thất thần bên vệ đường. Thắc mắc những câu hỏi như thế mỗi ngày và viết 1000 từ để giải thích chúng. Mình chưa bao giờ biết ĐK trông như thế nào dù là đồng nghiệp mình, không biết ĐK buổi trưa thường đưa cơm hay gọi Shopeefood nhưng mình đã là bạn thân của cậu ấy 2 năm rồi.
Mình thích những câu chuyện như thế.
11 notes · View notes
buddhistbooks · 22 days
Text
Tumblr media
Biết "giữ mồm, giữ miệng" là biểu hiện cao nhất của trí tuệ.
Phật dạy: “Họa từ miệng mà ra, miệng đời là nạn khó tránh". Phàm là người thông minh, thì sẽ biết nói những gì cần nói và những gì không. 10 kiểu nói dưới đây, nếu là kẻ trí tuệ, họ sẽ không bao giờ phạm phải. Đó cũng là cách mỗi người tự tu dưỡng khẩu đức cho chính mình.
1. Đa ngôn (nhiều lời)
Bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra, vì thế không nên nói quá nhiều, đa ngôn tất thất (nói nhiều ắt sẽ có sai sót).
Trong cuốn "Mặc Tử" có ghi chép rằng, học trò của Mặc Tử từng hỏi ông: "Nói nhiều có lợi không?"
Mặc Tử trà lời: "Ếch nhái kêu suốt ngày đêm, kêu nhiều đến mức mỏi miệng nhưng nào có ai nghe chúng kêu. Sáng sớm nay nhìn thấy một con gà trống, mặt trời vừa ló rạng nó liền cất tiếng gáy, cả thiên hạ chấn động, người người lục đục trở dậy.
Vậy kêu nhiều, nói nhiều có gì tốt đẹp? Chỉ vào những lúc hợp lý nhất, ta cất tiếng nói, như vậy lời nói mới có tác dụng mà thôi."
2. Khinh ngôn (nói năng khinh suất)
Lời nói một khi được nói ra, tuyệt đối không nên khinh suất, thiếu thận trọng. Nếu nói ra mà phải đính chính, sửa lại, thà rằng không nói còn hơn! Những người nói năng khinh suất luôn phải đối mặt với sự chỉ trích và xấu hổ.
Không nên dễ dãi hứa hẹn với người khác, bởi một khi không làm được, bạn sẽ trở thành người thất tín, bội tín.
3. Cuồng ngôn
Làm người, nên nhận thức và phân biệt được khinh – trọng trong từng tình huống hoàn cảnh. Một khi đã nói ra những lời cuồng ngôn, thiếu suy nghĩ, bạn ắt sẽ phải hối hận về sau.
Thứ mà con người có thể thể hiện trước mặt người khác nhiều nhất chính là ngôn từ và hành động, đặc biệt là ngôn từ. Thế nên, khi nói năng, cuồng ngôn là điều tối kỵ.
Cuồng ngôn sẽ gây ra sự khó chịu cho đối phương, gây ra thù hận... và dễ rước họa vào người.
4. Trực ngôn
Những lời nói quá thẳng thắn trong nhiều hợp cũng gây rắc rối. Thế nên, thay vì nói thẳng, hãy tìm một cách nói mềm mại hơn, những lời nói lạnh như băng, hãy cho thêm chút nhiệt...
Hãy để ý đến lòng tự tôn của đối phương, chúng ta sẽ biết nên nói thế nào cho vừa lòng nhau.
5. Tận ngôn
Nói năng cần phải hàm xúc và phải để lại một đường lui cho đối phương. Những người sống biết người biết ta sẽ không bao giờ nói lời tận ngôn, thay vào đó họ sẽ để lại cho người khác vài "lối thoát", lưu lại chút khẩu đức cho bản thân.
Ngay cả khi trách người cũng không nên khắt khe đến mức không để cho họ một đường lùi, dành cho họ một lối thoát, lòng bao dung của mình sẽ được mở rộng.
6. Lậu ngôn (tiết lộ chuyện cơ mật)
"Sự dĩ mật thành, ngữ dĩ lậu bại" câu nói này ý chỉ một việc thành hay bại, một phần là do khả năng giữ bí mật của người trong cuộc. Đối với những việc cơ mật có liên quan đến một cá nhân hay tổ chức, tuyệt đối đừng để lọt ra ngoài.
Lậu ngôn là vấn đề về nhân phẩm và hậu quả của nó thậm chí có thể nghiêm trọng đến mức khó lường. Khi sự việc chưa được xác định rõ ràng, tốt nhất không nói những lời khẳng định để tránh những ảnh hưởng xấu.
7. Ác ngôn
Không nên dùng những lời vô lễ, ác ý để làm tổn thương người khác.
Cổ ngữ nói "đao sang dị một, ác ngữ nan tiêu", ý chỉ vết thương do đao kiếm gây ra có thể sẽ mai một phôi pha nhưng những lời ác ý thì mãi găm sâu trong lòng người khác, chẳng thể nào gạt bỏ, lãng quên một cách dễ dàng.
Những tổn thương trong tâm lý do cái gọi là ác ngôn gây ra luôn luôn đau hơn cả những vết thương trên thể xác.
8. Căng ngôn
Căng ở đây nghĩa là kiêu căng, tự cao tự đại. Những người thường xuyên nói những lời này, không phải là kẻ kiêu ngạo hẳn sẽ là người vô tri và dù họ thuộc nhóm nào đi nữa, thì cách ăn nói căng ngôn cũng bất lợi cho quá trình trưởng thành của họ, thậm chí khiến người khác ghét bỏ.
9. Sàm ngôn
Sàm ngôn chỉ những lời nói xấu sau lưng người khác. Người hay nói những lời sàm ngôn phần lớn đều là những kẻ tiểu nhân.
Nhà triết học thời Đông Hán – Vương Sung từng nói: "Sàm ngôn thương thiện", ý chỉ những lời nói xấu sau lưng sẽ vùi dập những điều lương thiện, tốt đẹp.
Một người có khẩu đức tuyệt đối không nói xấu người khác, bởi hậu quả của việc này thậm chí có thể nghiêm trọng đến mức khiến cho thiên hạ không thể thái bình.
10. Nộ ngôn
Nộ ngôn là những lời nói được thốt ra lúc nóng nảy, mất lý trí. Những lời nói này khi nói ra sẽ làm tổn thương người khác rất nhiều.
Nói không nghĩ, bị cảm xúc lấn át lý trí dẫn đến những lời nói tức tối, giận dữ không chỉ khiến người khác khó chịu mà bản thân người nói ra câu đó cũng khó có thể vui vẻ.
Thế nên khi giận dữ, hãy lấy một tờ giấy trắng và một cây bút, nghĩ gì, quyết định gì... hãy viết ra. Sau một vài ngày, hãy xem lại "sản phẩm" lúc trước, nếu vẫn duy trì suy nghĩ cũ, vậy thì hãy làm theo.
Còn nếu cảm thấy đó chỉ là cách nghĩ lúc giận, hãy đem tờ giấy đó đi đốt để cuộc sống nhẹ nhàng hơn.
Vậy nên để chữa lành TÂM BỆNH chúng ta nên thực hành nên thực hành nhuần nhuyễn 10 điều tâm niệm dưới đây:
1. Những điều THƯƠNG TÂM chọn nói tuỳ người
2. Việc của mọi người NÓI CƯỜI cẩn thận
3. NGHE NHIỀU ÍT LUẬN việc của bề trên
4. Đừng có KHÓC RÊN với trời với đất
5. Điều KHÔNG THẬT CHẮC nói viết công tâm
6. Mọi việc có TẦM chỉ khi TÂM sáng
7. Việc càng SỐT SẮNG diễn giải từ từ
8. Điều VÔ CĂN CỨ tránh nói linh tinh
9. Soi xét TƯỜNG MINH mọi việc có mình
10. Tránh gây BẤT BÌNH không làm đừng hứa.
Sưu tầm.
2 notes · View notes
msdeng · 2 months
Text
“Bạn có thể từ chối một người đẹp, nhưng bạn không thể từ chối một người thu hút”
Mấy ngày nay kể từ khi đọc câu này, bảnh rất hay vô thức lặp đi lặp lại trong đầu. Bảnh thấy…“Quao, nó đúng nhờ!”.
Có nhiều cách nói cũ cho ví dụ này, bảnh sẽ không nhắc lại, nên là đứng trước một cách nói mới nó phù hợp với hoàn cảnh và thời đại đến lạ.
Từ lâu bảnh đã không còn cổ xuý cho cách nghĩ: cái gì mọi người đồng tình thì nó đúng hoặc cái gì đúng thì nó nên được mọi người đồng tình. Đặc biệt là cách nghĩ thứ hai, bảnh không bao giờ tranh luận khi không có mục đích cụ thể, bảnh cũng phân luồn rất rõ ràng điều gì nên nói và không nên nói với từng “tệp người”. Khi bạn đọc vị được người khác, dù chỉ một phần nhỏ thôi là bạn đã nắm trong tay nhiều vị thế hơn khi ở trong mối quan hệ đó rồi.
Tương tự như vậy, hiểu rõ mindset của một người, bạn sẽ tránh vạ miệng với họ hay biết khai thác chủ đề mà họ quan tâm. Có những chuyện bạn biết rằng nó đúng, bạn để trong lòng là được, không nhất thiết phải tranh luận tới cùng để chứng minh một điều đúng đắn là không sai lầm.
Thỉnh thoảng bảnh vẫn thấy các topic tranh luận tích cực về một vài chủ đề nào đó, bảnh thấy nó không phải con đường tốt nhất để đạt được tri thức, nhưng nó cần thiết trong một cộng đồng có nhiều tệp người. Tranh luận là biện pháp trung hoà những quan điểm khác nhau, làm chủ đám đông và hợp lý hoá câu trả lời cho câu hỏi gây ra tranh luận. Tranh luận không sai, nhưng khi bạn biết điều gì là phù hợp với việc mình đang làm, bạn sẽ tránh xa tranh luận.
Bảnh yêu cái đẹp, bảnh không nhàm chán tới mức treo câu nói “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” trên miệng và thực lòng thì bảnh cũng cho rằng cả gỗ và nước sơn đều quan trọng như nhau. Nhưng có một điều bảnh phải công nhận, đó là cái đẹp và sự thu hút đều đập vào mắt người ta đầu tiên.
Mấy ngày trước bảnh nói với bạn bảnh là: có những người họ không sở hữu những đường nét thuộc về tiêu chuẩn cái đẹp nhưng họ vẫn được xem là đẹp, đó là phạm trù của khí chất và nội hàm. Cái đẹp ngắm mãi cũng chán, nhưng một người có nội hàm thì ở cạnh mãi không bao giờ nhàm. Mỗi ngày bạn sẽ nhìn họ khác đi một chút, mỗi ngày bạn sẽ học được từ họ thêm một điều hay, bởi vì họ biết làm mới bản thân, họ trao dồi và nâng cấp bản thân mỗi ngày, họ biết giá trị của mình mà không cần tới sự công nhận của người khác.
Khi bạn trau dồi tri thức và nội tâm, bất kể ở môi trường nào bạn cũng thích nghi được, bất kể bên cạnh người nào bạn cũng giữ vững và phát huy được giá trị của mình. Cái đẹp muôn màu muôn vẻ, bảnh lại yêu cái đẹp, nên cái đẹp mà bảnh thưởng thức luôn là cái đẹp có nội hàm.
-Deng
3 notes · View notes
linhlilas · 10 months
Text
Tự sự - 8/8/2023
Tầm này năm ngoái mình đi theo tôn chỉ - “Không làm gì cho tới khi biết mình phải làm gì”.
Những stress về các mối quan hệ của lúc đó gần như chỉ là bài test thử khả năng chịu đựng của mình để mình rèn luyện trước các thử thách khác to lớn hơn của năm nay.
Năm ngoái chỉ đơn giản là mình lại healing, bằng những chuyến đi, bằng yoga, bằng ăn uống, bằng viết lách, thu podcast. Ít nhất thì mình cũng vẫn còn sở thích để làm.
Sau đó cũng khoảng 3-4 tháng mình dần quay lại quỹ đạo, học và tìm một công việc phù hợp với kinh nghiệm, và có vẻ là một môi trường làm việc lý tưởng. Không thể phủ nhận rằng nơi đó cũng khá tử tế, không ít không nhiều, đã làm mình rắn rỏi hơn, hiểu chuyện hơn, cho mình một người để crush (mà hết rồi), một vài người bạn người em người chị thân thiết, cho mình một chỗ “xa lạ”, để tạm trốn chạy khỏi những thứ “thân quen”.
Nhưng rồi có ai nói trước được gì, mình lại phải đứng trước những quyết định khó khăn. Mình lại đứng trước lựa chọn: vì mình mà kệ gia đình, hay vì gia đình mà tạm kệ đi mình.
Mình lại lạc lối, chống đối, khủng hoảng, trống rỗng mất hơn 1 tháng, mình dừng lại mọi thứ, trốn tránh thực tại bằng những giấc ngủ dài. Mình dừng đọc, dừng xem, dừng cả viết, thu podcast (thứ mà có lẽ sẽ khiến mình cảm thấy đỡ hơn). Mình cứ tự cuốn trong thế giới của chính mình, mặc kệ, chả muốn làm gì, chả quyết định gì, chả thấy còn chút nghĩa lý gì để tiếp tục.
Mình tích cực đi leo núi, cũng chẳng khá hơn.
Nhưng rồi không ngờ là thứ duy nhất kéo mình lại với cuộc sống và niềm vui lại là những trận LMHT vô tri với bạn bè, và, erm, trà sữa. Dù mình biết là béo vl, nhưng nó như thứ thuốc an thần dành cho mình.
Và mình đã đưa ra lựa chọn cho mình, tốt cho gia đình, nhưng với mình thì đầy sợ hãi và lo âu. Cũng chưa biết sẽ đối phó sao, nhưng trước mắt đã giúp không khí của 1-2 hôm rồi bớt căng thẳng hơn.
Ừm, chẳng có lời khuyên nào ở đây cả, mình cũng thấy mình tệ vl, mình cũng thấy chẳng còn tự hào gì về bản thân nữa.
Hôm nay đã là 8/8, mình dành hết sự bình tĩnh để viết ra 1 phần câu chuyện của mình, để giải toả phần nào, và cũng có thể chia sẻ hay đồng cảm với ai đó cũng đang như mình ở ngoài kia.
Cầu mong những thứ tốt đẹp và bình an sẽ dần dần trở lại với mình và bạn. Cầu mong chúng ta sẽ vẫn thức dậy và khoẻ mạnh mỗi ngày, cả về thể chất và tinh thần.
Cứ vậy đã!
Tumblr media
10 notes · View notes
hanh1903 · 5 months
Text
24.9.2023
Làm sao để duy trì mối quan hệ bạn bè, tình cảm, tri kỷ?
Nhiều người luôn đối mặt với độ tàn nhanh chóng trong chuyện tình cảm, rõ ràng cảm giác mãnh liệt ấy có thật, nồng nàn cháy rực đến như thế, ấy vậy mà chẳng đi được đến đâu. Thật ra vấn đề nằm ngay tại đấy. Chúng ta đều biết rằng, cảm xúc là hiện tượng, mà hiện tượng thì luôn luôn thay đổi, như nắng mưa, như thời tiết thất thường. Bạn không thể nhoẻn miệng cười 24/7 trong một tháng hay khóc lóc liên tục trong một năm. Trong đạo Phật, cảm xúc được cho là vô thường, nghĩa là luôn biến đổi linh hoạt từng phút, thậm chí là từng giây. Vì thế, việc duy trì một mối quan hệ bằng nền móng cảm xúc là điều không bao giờ bền vững. Chúng ta có thể bắt đầu bằng sự thăng hoa, nhưng để lâu dài, không có nền tảng nào vững chắc hơn bằng sự tin tưởng, bao dung và thấu hiểu. Thấu hiểu ở đây bao gồm cả thế giới nội tâm lẫn cách thức tư duy, vận hành, những đau khổ, khó khăn mà người kia đang, và đã gánh chịu. Là mong muốn hiểu rõ con người của họ hơn chính họ. Là quyết tâm ở lại, cùng nhau sửa chữa và thay đổi dù chuyện gì xảy ra. Là đồng hành. Bởi chỉ có hiểu là con đường duy nhất dẫn đến đồng cảm, cao cả hơn, là thương. Bởi biết rằng, không thể mong cầu mọi thứ hoàn hảo vì bản chất cuộc sống là tổ hợp của sự nhị nguyên. Như đồng xu hai mặt, trong hạnh phúc có khổ đau, trong bình yên có giông bão, trong sinh là diệt... Mối quan hệ dù thân thiết ruột thịt đến đâu, dù âu yếm đến mức nào, khó tránh khỏi giây phút bốc đồng, giận hờn ghét bỏ. Điều quan trọng là bạn chọn cùng ai.
Mình chưa từng trải qua mối quan hệ tình cảm lâu năm nào, nhưng mình có tình bạn lâu năm. Chúng mình không thường xuyên tiếp xúc, không trực tiếp có mặt xử lí khó khăn nhưng lại là chỗ dựa tinh thần vững chắc. Bất kì dự định nào quan trọng hay những lần bế tắc, chúng mình tìm đến nhau để giải quyết vấn đề, dù thời điểm câu chuyện trước đó ước chừng tầm hơn ba tháng.
Mình tự hỏi, nếu phần lớn tình yêu đều kết thúc bằng sự hờ hững vô tâm của vài dòng tin nhắn, phải chăng là họ không đủ hiểu và tin nhau? Phải chăng cái nền nghĩa tình của họ chưa sâu? Hay quá mong cầu về mặt tình cảm?
Mình và bạn mình chọn ở lại cùng nhau, thậm chí yên tâm trong những khoảng im lặng, vì chúng mình biết rằng đối phương luôn sẵn sàng đón nhận bất cứ thời điểm nào, kể cả giai đoạn rối ren, tiêu cực và tệ hại nhất. Như một cam kết ngầm thầm lặng. Vì biết quay đầu lại là có người mở lòng lắng nghe, xoa dịu.
Nền tảng cho mối quan hệ lâu dài, kể cả tình bạn, tri kỷ hay tình yêu, chung quy xoay quanh một chữ TIN. Mà để chạm được đến chữ tin ấy là cả một hành trình kiên trì bền bỉ, là sự tận tụy trong muôn vàn thấu hiểu. Chừng nào niềm tin còn bị giới hạn trong không gian và thời gian hoặc chưa "chín muồi", thì chừng ấy chúng ta vẫn luôn hoang mang, sợ hãi được mất trong mối quan hệ. Khi ấy một cơn giông nhỏ cũng đủ xoáy nát vụn "tin" mong manh.
Gặp nhau là duyên, duy trì cùng nhau là sự chọn lựa. Ông trời cho chúng ta hội ngộ, việc còn lại là tự thân vận động. Vẫn là lần gặp nhau đó, ta chọn vẫy tay chào nhau hay lướt qua như cơn gió thoảng, là do chính mình, đừng đổ lỗi cho số phận. Với mình, trên đời này chỉ có cái chết mới có thể chia cắt cơ duyên, còn những lí do khác, vấn đề đích thị là do con người! Muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lý do.
#Hanh19_03
Tumblr media
4 notes · View notes
nhgvelvet · 11 months
Text
Chọn người tri kỷ theo lời dạy của Thiền sư Thích Nhất Hạnh
“Tại sao anh đã không chọn người khác mà chọn mình? Sự lựa chọn đó do đâu mà có? Sự ham muốn bóng sắc tự nó không đủ. Phải có điều gì đó.”
Ở bên Mỹ, có anh chàng kia rất đẹp trai, tài ba, tốt nghiệp đại học thuộc hàng ưu tú, có việc làm lương cao, và có nhiều người đẹp theo đuổi. Bà mẹ anh ta rất ngạc nhiên khi thấy anh rất thân với một cô gái không phải là đẹp nhất. Cô này hơi thấp, nước lại da hơi đen, mà tại sao con trai mình có vẻ thích cô này hơn các cô khác? Bà cũng tò mò.
Bữa ấy lúc hai mẹ con ngồi riêng với nhau, bà hỏi:
“Má thấy mấy đứa kia ngó được quá mà sao con không chọn, con lại đi chọn con nhỏ này, nó hơi đen mà lại thấp nữa?”
Anh chàng không biết phải trả lời làm sao. Anh chàng bị hỏi bất ngờ không kịp suy nghĩ nên không trả lời được.
Nhưng sau ba bốn ngày quán chiếu, anh ta tìm ra câu trả lời. Cô gái mà anh thương, mỗi khi anh nói chuyện, thì cô rất biết lắng nghe. Anh là nhà khoa học nhưng anh cũng thích làm thơ. Mỗi khi anh đọc thơ, cô đều lắng nghe chăm chú. Và cô còn hỏi những câu hỏi chứng tỏ cô hiểu được thơ của anh. Còn những cô khác cũng nghe, nhưng nghe do lịch sự, bắt buộc phải nghe thơ nhưng không thích. Thành điều đặc biệt của cô gái này là cô thích thơ, cô hiểu thơ, và cô lắng nghe thơ. Và cô trở thành tri kỷ của anh.
Tri kỷ là người hiểu được mình. Trên cuộc đời này mà tìm được một người có thể hiểu được mình thì mình là người có hạnh phúc. Món quà quý nhất mà người kia có thể tặng cho mình là khả năng hiểu được mình. Có những người sống trong cuộc đời này mà chưa bao giờ tìm được một người có thể gọi là hiểu được mình. Dù là con trai hay con gái, trong cuộc sống này nếu mình có thể tìm được một người có khả năng lắng nghe mình, có thể hiểu được những khó khăn, những khổ đau, những ước vọng của mình tức là mình tìm thấy nơi người đó một tâm hồn tri kỷ. Tri kỷ là biết nhau, là hiểu nhau.
Con người đi tìm trong đời này một người tri kỷ, một người hiểu được mình. Tìm ra được người đó thì hạnh phúc. Ngày xưa có một vị quan lớn chơi đàn thập lục huyền cầm rất tuyệt diệu. Trong giới quan quyền, bạn hữu không có ai có thể hiểu được nghệ thuật và tài năng của ông. Mỗi lần chơi đàn, ông thường đem theo một vài người hầu cận, leo lên núi cao tìm một chỗ đẹp. Rồi ông trải chiếu, pha trà, thắp trầm lên. Trong không khí trang nghiêm ấy, ông bắt đầu chơi đàn. Ông rất hạnh phúc. Ông có cảm tưởng là chỉ có suối, cây, núi rừng, mây nước mới hiểu được tiếng đàn của ông. Bữa đó, đang đàn thì tự nhiên một dây đàn bị đứt. Ông ta tháo dây đàn đứt đó ra, thay một dây mới. Vừa đàn thêm một câu nữa thì dây đàn lại bị đứt, và cứ đứt dây như vậy ba lần. Ông ta nghĩ: “Chắc hẳn là có người đang nghe trộm mình”. Ông đứng lên, nói lớn: “Có vị tri kỷ nào đang nghe trộm tiếng đàn thì xin cho tôi gặp mặt”.
Món quà quý nhất mà người kia có thể tặng cho mình là khả năng hiểu được mình.
Tự nhiên có một anh tiều phu xuất hiện. Anh tiều phu này đã nghe lén, đã cảm được tất cả những cái hay, cái đẹp, cái tài ba của người đàn. Và vì vậy cho nên dây đàn bị đứt. Ông quan đánh đàn tên là Vương Bá Nha, người tiều phu tên là Chung Tử Kỳ. Hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp. Bá Nha lần đầu tiên tìm ra được một người tri kỷ, một người hiểu được nghệ thuật của mình. Tử Kỳ chấp nhận làm bạn tri kỷ của Bá Nha, nhưng không muốn về kinh đô nhận những chức vụ như là thư ký văn phòng. Tử Kỳ chỉ muốn làm tiều phu thôi. Lâu lâu, Bá Nha nhớ tới bạn, sắp xếp công việc trong triều rồi hẹn với bạn. Hai người cùng uống trà. Bá Nha hạnh phúc vô cùng vì ông đã tìm ra được một người tri kỷ, tri âm. Tình bạn đó lưu truyền cho tới ngày hôm nay.
Hồi mới mười tám tuổi, tôi đã làm một bài thơ ca tụng tình bạn của Bá Nha và Tử Kỳ. Trong cuộc đời mà có một người nghe được mình, hiểu được mình thì mình là một trong những người may mắn nhất ở trên đời rồi.
Cho nên anh chàng ở Cali, ba ngày sau gặp lại mẹ, mới trả lời câu hỏi của mẹ: “Hôm trước má hỏi tại sao con thương cô đó. Tại sao má biết không? Tại vì người đó hiểu con. Thành ra dù cô ấy có hơi đen một chút, hơi thấp một chút, nhưng con thương cô ấy hơn tất cả những cô gái xinh đẹp, cao ráo, và sang trọng kia”.
Đời người mà tìm ra được một người hiểu mình thì hạnh phúc vô cùng. Con mà hiểu cha, đệ tử mà hiểu thầy thì làm cho cha, cho thầy rất hạnh phúc. Thành ra mình biết ơn người đã hiểu được mình. Cảm ơn em đã hiểu được anh, cảm ơn con đã hiểu được cha, cảm ơn cha đã hiểu được con. Tu tập là làm thế nào để có thể có được cái hiểu. Muốn hiểu thì phải lắng nghe, phải quan sát mới hiểu được. Khi mình sống với một người có khả năng hiểu mình thì mình có hạnh phúc lắm. Vì cái hiểu là nền tảng của cái thương. Không hiểu thì không thể nào thương được. Trong tình yêu đôi lứa mình phải cẩn thận. Mình chỉ cần thử nghiệm vài cái là biết người đó có hiểu mình hay không. Mà nếu người đó không hiểu mình thì dù người đó có bằng cấp cao, lương nhiều, xe đẹp, nhà cửa sang trọng, bảnh trai, hay sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành đi nữa, khi cưới người đó thì mình cũng sẽ khổ suốt đời, như là khổ sai chung thân. Và tình yêu đó là một cái nhà tù.
Người mà khi mình nói cứ cắt lời mình, không để cho mình nói, cứ khoe cái của họ, không có khả năng hiểu được những khó khăn, những khổ đau của mình, không biết lắng nghe mình… muốn nhận ra người đó rất dễ, chỉ cần vài ba phút là được. Đừng để cho mình bị hấp dẫn bởi những thứ bên ngoài: Sắc đẹp, địa vị, danh lợi, xe hơi, nhà cửa, lương tiền, bằng cấp… Đừng để cho những cái đó làm cho mình mờ mắt. Hai con mắt mình hãy tỉnh táo để có thể nhận rằng người con gái ấy, hay người con trai ấy là một người có thể hiểu được mình. Hiểu được mình thì có thể có khả năng thương mình. Điều đó rất rõ ràng. Đó là tiêu chuẩn của đạo Phật về hạnh phúc, về tình yêu. Những người yếu đuối thường bị hấp dẫn bởi những thứ phù phiếm bên ngoài....
Thiền sư Thích Nhất Hạnh
6 notes · View notes
vietquatxanh · 6 months
Text
1. Dạo này bận tối mắt tối mũi, nên tớ hơi lười kể chuyện
Cách đây 2 tuần đồng chí H có về tranh thủ, trước khi đi bồi dưỡng 3m (có thể không được về 😮‍💨). Thế là t quyết định: không cho đồng chí đón đi chơi, mà tự-đi … :))) Với cái tính ngựa ngựa 🦄 của t thì khỏi nói rồi, hẹn hắn 8:30 mà 9h mới lết đíc ra khỏi nhà, t tự cảm thấy có lỗi sâu sắc với người đúng giờ đúng giấc như hắn (thậm chí là sớm :) )
Đến nỗi mà hắn phải giục t “Em có nhanh lên không, 2p nữa mà không đi là anh xuống đón đấy”
Không, t nhờn huhu OwO hắn đợi t đúng nửa tiếng
Đổi lại là t chắc t quay xe ở mẹ nhà Ụ Ụ chắc chỉ có hắn mới chịu được cái nết dẩm dớ của t
T thề thốt thay đổi nhiều thứ với hắn lắm, nma vẫn chưa làm được =))) t sẽ cố gắng, còn hắn thì vẫn chiều t (hư vẫn bị mắng TT TT)
Hắn cứ dỗi t mãi vì đáng lẽ có thể ngồi với t 2 tiếng thay vì 1 tiếng rưỡi :v nhưng vẫn xin lỗi bất chấp sự vô lý của t. Cụ thể là “lỗi anh, anh xin lỗi vì đi chậm NỬA TIẾNG” (t phi nhanh quá không để ý 🥲 đến nơi mới biết hắn đợi xong lẽo đẽo đi sau t)
Sau cùng t vẫn phải leo lên xe để hắn chở về 😂 trời lạnh ngồi đằng sau nhét tay vào túi áo người yêu, thích :3
Trích đoạn đồng chí H sau khi lên đơn vị 1 tuần:
Tumblr media
2. Đồng chí H đi bồi dưỡng ở trường quân sự
T thì nằm trong chăn ấm
Đồng chí vừa giặt tất vừa than với t ở trên này không có nước nóng để tắm
T mới chửi hắn “Anh bị điên à??? Trời mười mấy độ như này mà tắm nước lạnh?”
Hắn cười vô tri trả lời “Đến cô tôi còn yêu được nữa là tắm nước lạnh” ^^
Thành công chọc t điên lên 👍
3. T nhận dạy kèm tiếng anh cho mấy đứa trẻ con ôn thi vào lớp 10, có cả em trai ny và em trai t.
Trước buổi học đầu tiên cno đã thầm thì với nhau trên lớp rằng “chị t ác quỷ lắm m ơi” 😀
Em trai đồng chí H từ ngày xưa đã nhắn nhủ rằng “Anh H cưới ai cũng được, nma nhất quyết không được lấy giáo viên” (tại nó sợ 😀 t cũng sợ em ơi)
Cũng là em trai đồng chí H sau khi gặp giáo viên nửa mùa như t - sốc 3 ngày 3 đêm (dù t không phải gv)
Đồng chí nào đó thì nhất quyết đòi nhảy vào xem t túm đầu trẻ, cười như được mùa :)
Tumblr media
Vietquatxanh
2 notes · View notes
todayisthanh · 1 year
Text
Sao thủy nghịch hành và dường như 4 ngày đầu tiên trong năm mới tất cả các hoạt động của mình xoay quanh việc overthinking và phải đi đòi gói hàng từ cả tháng trước vẫn chưa được gửi.
Mình đã dành khoảng thời gian cuối năm, trừ những khi làm việc, để tập trung chữa lành bản thân và cái sự low self-esteem sau khi chấm dứt một mối quan hệ mình chưa bao giờ nghĩ là sẽ kết thúc với nó. Sau rất nhiều cố gắng của mình và cả những người bạn khác của mình nữa thì phần nào mình đã nguôi ngoai đi rồi, mình chẳng suy nghĩ nhiều hay quá tiếc nuối về nó nữa.
Nhưng mà hẳn là có người ngoài cứ muốn mình phải đau khổ nên hay có trò vô ý nhắc lại, giả vờ thương xót cho mình dù cuộc trò chuyện chẳng có tí gì liên quan để nhắc đến. Quả là một sự kệch cỡm mà thú thật là quá vô tri đối với mình. Mình đã đọc được toàn bộ tin nhắn bạn đó thu hồi và cũng biết bản cũng chẳng phải là kiểu người sẽ sơ suất nói gì đấy rồi gỡ đâu. Có nhiều người cứ thích cố gắng thao túng người khác hay gây ảnh hưởng đến người ta vậy đấy, nhưng tiếc quá bởi vì mình là một đứa vô cùng cứng đầu, ngoại trừ mình tự overthinking ra thì chẳng có ai nói được mình.
Thậm chí nghe xong mấy câu vô thưởng vô phạt bạn kia nhắn để trông như đang rủ lòng từ bi mà thương xót cho mình thì mình cũng chẳng nghĩ gì đến bạn cũ mà chỉ mong sớm đến ngày không còn học chung với bạn kia nữa để khỏi phải phiền hà.
Mình là người có hai cuộc sống tách biệt, bạn mình ở ngoài đời và vòng bạn bè trên mạng xã hội của mình chẳng liên quan gì đến nhau. Dù có thế nào thì mình cũng ổn dần thôi. Và cũng vì mình đã muốn rời xa khỏi tất cả mọi thứ từ lâu rồi. Sự chữa lành dường như chẳng thể nào có tốc độ hữu hình, nhưng mình vẫn tự biết nó kém xa tốc độ mà mình chán ngán việc mình đang tồn tại.
Những chuyện không còn tốt với mình nữa thì buồn vài bữa mình cũng tự quên như cơ chế bảo vệ bản thân, chứ cũng không thể nào nhiều bằng những cơn buồn không lý do nhưng lại khiến mình chẳng muốn sống nữa.
12 notes · View notes
motnguoibinhthuong · 8 months
Text
"Mười năm chân bước trên đường dài
Gặp nhau không nói không nụ cười"
Bữa nay chẵn mười năm, cho một quãng đường quá dài. Lẽ ra, vỉ muốn đoạn tuyệt với nó nên cũng không muốn dài dòng, nhưng nói gì nói, đó cũng là một khoảng thời gian quá dài so với một đời người. Đời được mấy cái chục-năm đâu. Chục năm đầu vô tri. Chục năm sau bôn ba nhập cuộc. Chục năm sau nữa thì chìm nổi giữa đời. Còn cái gọi là "tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc" thì thôi cũng lỗi thời được hơn hai ngàn năm rồi. Vậy mà cũng không thiếu người ôm khư khư nó.
Có gì để nói cho chục năm qua không? Nói thì nhiều, ngày qua ngày cũng không dứt. Mà muốn không nói thì thật ra cũng không có gì. Không có trạng thái ở giữa - tức là cũng không tóm tắt được. Nó là một quãng đường quá dài mà không thể tóm tắt trong một vài tính từ hoặc một câu chuyện được.
...
Tháng này gần như không uống chút nào. Hôm nay uống một chút, vì dù tốt xấu thế nào nó cũng đã là một phần không thể xoá nhoà trong cuộc đời. Dù đã tẩy trắng bằng những câu chuyện chắp vá, từ những mảnh ghép lộn xộn mà chỉ cần để tâm một chút sẽ nhỉn ra muôn vàn sơ hở. Nhưng dù sao tôi cũng đã sống trong một danh tính bịa đặt được suốt từng ấy năm. Cũng không rõ đó là nhập vai tốt hay đó mới chính là cuộc sống thật của mình.
Nhưng mà thời gian này tôi đã tự có câu trả lời.
Chục năm. Nói một tiếng phủ nhận thì quá phũ phàng, với chính quá khứ và với chính bản thân. Nói tiếng thừa nhận thì bản ngã không thể chấp nhận. Cứ lửng lơ vậy mà cũng sống được chẵn chục năm.
Tới cuối cùng không còn là chuyệnd đúng - sai, tốt - xấu, mà là phù hợp hay không phù hợp, là con người có được sống với chính bản thân mình hay không,
Còn lại tất cả hư danh chỉ là vô nghĩa.
7 notes · View notes
lexieshome · 1 year
Text
BƯỚC QUA VÀI CHÔNG CHÊNH - 19 và những giấc mộng:
Giấc mộng thứ 3: Chết trong chiều tà
con nhỏ thật tội nghiệp, nó không biết đau.
Trời tháng Năm cháy nắng, má của nó ửng lên bởi cái nhiệt độ gay gắt của thành phố. Nó cầu một cơn mưa nhè nhẹ phớt lên mặt đường, lên bụi cây, lên tất thảy những thứ ám mùi nắng cháy.
Trời tháng Năm mưa rào rào vài trận, cặp kính cận của nó bám nước nhòe đi, mắt nó cay xè vì nước mưa lan trong cặp kính mà chạm vào mắt nó. Nó cầu một ngày âm âm, u u, tĩnh lặng, bình thường, và đừng mưa, để nó khỏi phải đi qua hằng vũng nước ướt đọng, đôi giày ướt sũng, vết thương ứ nước.
Trời tháng Năm cũng như mọi tháng, những tự nhiên nó mất đi một điều gì đó, Có thể với nó, sự mất mát có hiện hữu, nhưng nó không thể gọi tên như cách chuyện ấy xảy ra, vụt đi trong cuộc đời nhẹ bẫng của nó. Cái khoảnh khắc người ta ứa nước mắt chực trào, cặp mắt tưởng như sắp cay xè và ứ đọng như những hố nước mưa tồn ứ lại khô hạn như bị ánh nắng thiêu đi, chừa lại một hốc héo khô, tàn úa. Nó sợ nhất là những ánh nhìn dò xét, hỏi han, liệu nó có đau không?, hay chắc nó chẳng hơi đầu mà buồn. , ừ, có lẽ nó biết nó không thể kinh được qua mớ xúc cảm ấy. Nhưng nó cũng tự cảm thấy mình thật đáng thương, và vô vị, vô tri. Nó chẳng thể đau như ngày trước, ngày nó tưởng nó sẽ rất đau nếu những thứ như thế, như nó suy tưởng sẽ thực sự xảy ra. Mà quên mất, nó chưa từng sợ mất đi, nó chỉ sợ sự phán xét của chính mớ bòng bòng lớn dần bên trong nó. Nó sợ phải nhìn về những quá khứ không bao giờ trở lại. Nó sợ những khoảnh khắc thân quen dần dần trôi vào dĩ vãng nhạt nhòa.
Mà ô hay, gần hết những ký ức xưa kia là những điều thật chối tay và gai mắt, thế mà nó vẫn mong muốn trong nó hiện hữu một chút gì gọi là tiếc thương. Nó thật sự đã khao khát nỗi buồn đến bên và ôm lấy sự khô cằn của nó, lúc ấy.
Mớ hỗn độn xuất hiện liên tiếp vào những giấc chiều tà chóng vánh, những khi nó tưởng như sẽ chẳng xảy ra điều gì. Và trong những giấc chiều tà ấy, nó nhận ra đã chết, và nó nhận ra chính một phần nào sâu trong nó cũng đã chết theo một vùng xưa cũ đã đi qua.
Một chiều tà tháng Năm.
5 notes · View notes
thang-9 · 8 months
Text
youtube
Chuyện xưa hoá ra không giết được ta như ta vẫn nghĩ
Giấc mơ không thành đã hoá nên nhành nên hoa, ôm vết thương anh
Bài hát này cũng có thể làm nhạc phim Past Lives được. Nghe thì có vẻ không liên quan, nhưng hoá ra tất cả mọi thứ trên đời này đều liên quan đến nhau.
Muốn sống như Hoàng Dũng. Được làm nghệ thuật. Ngày ngày chụp ảnh hoàng hôn biển báo cái ghế bông hoa héo, viết caption vô tri trên Instagram. Dám sống. Sống và sáng tác với đầy cảm xúc, nhưng không uỷ mị. Vì đã luôn yêu với toàn bộ trái tim. Thông minh, vẫn chưa quá thông minh. Tài hoa, vẫn chưa quá tài hoa. Vậy nên vẫn luôn có đầy khí thế mà tiến bước tiếp.
Một chàng trai sinh cùng thế hệ với mình. Không có cảm giác đó là một ngôi sao ở xa xôi. Cảm giác anh như bạn của mình. Mình đọc hiểu mọi caption vô tri đó. Cảm giác như mình đã cùng anh uống rượu một vài lần. Một năm vài ba lần, vậy thôi.
Nói muốn là thừa thãi.
Mình sẽ sống như Hoàng Dũng.
5 notes · View notes