Tumgik
hoakhaitinhhao · 7 months
Text
HẾT HẠN LÀM NGƯỜI
Đến một ngày chùn chân mỏi gối không thể bước đi
Tóc nhạt màu hơn mây chiều nhạt nắng
Ngắm bàn tay đầy gân xanh xanh trắng trắng
Đường chỉ tay mờ phai chẳng đoán rõ nữa đường đời
Ước đủ sức để gọi một tiếng mẹ ơi
Giật mình nhận ra chẳng còn nước mắt
Mồ côi mấy chục năm rồi còn đâu… Mình hay thật!
Đãng trí người già lú lẫn nhớ quên
Có đôi khi nửa đêm không nhớ ra tên
Tên cha đặt cũng quên, tên đời gọi chẳng còn nhớ
Bóng tối bủa vây rùng mình hãi sợ
Nếu chết bây giờ… liệu có ai hay?
Đến một ngày không ngờ mình già nua đến nhường này
Người thương đã bỏ đi từ lâu, cháu con trưởng thành mải mê biền biệt
Khóc cười cũng chỉ một mình mình biết
Ốm đau cũng chỉ sắc thuốc đổ xuống nền nhà
Mọi vinh hoa bạc tiền hão huyền đã trôi qua
Chẳng hiểu vì sao phải dành một đời bon chen cướp giật
Giờ già đời chẳng còn gì để mất
Chỉ tha thiết trắng tay nhẹ nhõm vĩnh biệt đời
Đến một ngày mở mắt ra đếm từng khắc trôi
Lại thêm ngày nữa làm người giữa trần gian chật chội
Nhắm mắt ước vừa vặn nằm lên tay nhờ mẹ tắm gội
Sạch sẽ bước qua đời lặng lẽ như chưa…
Hôm nay ngoài trời đang nắng hay mưa?
Thèm chống gậy gõ vài tiếng xuống nền nhà rệu rã
Gọi…
Mẹ ơi
Mình ơi
Các con ơi
Tất cả đều lặng im không ai lên tiếng trả lời
Đến một ngày hết hạn làm người…
“Dù con đi hết đường đời
Vẫn không đi hết những lời mẹ ru…
Tác giả: Phạm Thiên Ý (Nồng Nàn Phố)
Tumblr media
0 notes
hoakhaitinhhao · 8 months
Text
Khổ cảnh trần ai, có khổ là bởi ta còn tham.
Chứ trần gian này vốn dĩ đều là vậy.
Phàm đã là vật chất thế gian, có thành ắt có hoại. Phàm là người với người, ắt có điều trái ý nghịch lòng. Phàm là cảnh trần thế, có khổ đau ắt có hạnh phúc.
Thế gian này có gì đâu phải buồn giận thương ghét làm chi. Tất cả đều có nhân duyên nghiệp quả của nó. Chúng ta cứ để nhân quả tự vận hành.
Việc của chúng ta, chỉ là học hạnh xả ly, học tính tuỳ thuận. Tuỳ duyên mà học, tuỳ thế sự mà nhường.
Vì mục tiêu của chúng ta là giải thoát. Chứ chẳng phải nhà cửa, tiền bạc hay con người. Mà phải tranh, phải giành, phải cho nhau biết mặt. Rồi gây bao nghiệp quả, trả đến bao giờ mới xong mà đi!
Cuộc đời này, nhìn vậy mà cũng phù vân lắm!
#phatdaovothuong
Tumblr media
1 note · View note
hoakhaitinhhao · 9 months
Text
Trên đời này, chẳng ai nợ bạn điều gì cả.
Dù họ làm gì với bạn. Cũng chỉ bởi nhân duyên vừa đến, quả chín vừa thành.
Bạn đối đáp như thế nào, là lựa chọn của bạn.
Vẫn mong bạn lựa chọn sáng suốt. Trả quả mà vui. Tĩnh tại an nhiên mà đi hết một đời.
Có như vậy, mới là trả quả triệt để.
Còn vừa trả vừa sầu thương, đó là vừa trả mà lại vừa vay vậy.
Thế gian thái nhân tình, không phải nói buông là có thể buông, nói bỏ là dễ dàng bỏ. Được mất hơn thua vẫn cứ hiện bày. Chỉ để xem, bạn là người trí, hay kẻ còn mê 🙏🙏
#phatdaovothuong
Tumblr media
0 notes
hoakhaitinhhao · 10 months
Text
Tâm không động, lòng không phiền.
Nhân sinh chẳng qua cũng chỉ là những cơn sóng cồn. Hết đợt này đến đợt khác.
Người từng trải bao nhiêu, thường càng bình lặng bấy nhiêu.
Không phải vì bạc ý buông xuôi, mà vì hiểu thế sự có nhiều điều không thể tránh.
Đã là nhân quả của mình, thì chạy đến chân trời góc bể cũng không thể thoát.
Chi bằng cứ ung dung tự tại sống nhàn nhã yên bình. Cảnh vật rực rỡ hay tiêu điều đều chỉ là cảnh. Lòng chân thành cầu giải thoát mới là đạo lộ cần đi.
Còn lại, đều chỉ là mây bay nước chảy, không thể cầu toàn.
#phatdaovothuong
Tumblr media
0 notes
hoakhaitinhhao · 10 months
Text
Đôi khi ngoảnh đầu lại, chợt phát hiện ra bản thân mong manh, vô định lạ thường. Những lúc khù khờ mong dc dạy dỗ, những lúc tủi thân muốn được dựa dẫm và cả những khi rất bình thường lại muốn được làm trời làm đất. Con người sẽ luôn tham lam, vọng tưởng. Vì nghĩ rằng như vậy sẽ hạnh phúc. Nhưng lại chẳng biết rằng, thiếu thốn trui rèn bản thân thành 1 version điềm đạm, sâu lắng, lại chính là hình ảnh điểm tựa mà bản thân tìm kiếm. Mơ mộng 1 chút, khóc 1 chút, cười 1 chút rồi lại tự hài lòng vì mình đã có tất cả rồi đó thôi
Tumblr media
0 notes
hoakhaitinhhao · 1 year
Text
— NHỊN ĐI CON —
Nhịn đi con, đừng hơn thua tranh chấp
Bởi tục trần vật chất tựa khói mây
Ánh Nguyệt soi còn lúc khuyết khi đầy
Của trăm họ sao về tay một chủ
Nhịn đi con, biết bao nhiêu mới đủ
Rời túi tham để khỏi phụ tình đời
Mình thêm giàu để người khác chơi vơi
Nhiều tiền của cũng phải rời cõi thế
Nhịn đi con, đời chính là dâu bể
Không thương người ..có trí tuệ được chi ?
Uy quyền nào,bằng đạo đức từ bi ?
Bởi tất cả không gì hơn Phước Báu
Nhịn đi con, để hiểu xa nhìn thấu
Trong nguy nan chỉ phước báu cứu mình
Vàng, bạc,xe,nhà..là của phù sinh
Chỉ có nghiệp mới bên mình mãi mãi
Nhịn đi con, để thấy lòng thư thái
Được nụ cười,ôn lại buổi ban sơ
Thân hồn nhiên vui vẻ với tuổi thơ
Thật hạnh phúc là bến bờ thân thiện
Nhịn đi con, cho khổ,nguy, tan biến
Sống hoà mình hiếu thiện để lòng thanh
Đêm an yên với giấc ngủ trong lành
Ngày thoải mái với công danh chính thuận
Nhịn đi con, và tâm an trí vững
Tin quanh ta, Nhân Quả chứng không rời
Làm thiện hiền, tin đến phút tàn hơi
Rời cõi tạm có Phật trời tiếp đón ,,,
(ST)
Tumblr media
10 notes · View notes
hoakhaitinhhao · 1 year
Text
Trong Tây Du Ký, năm vị gồm bốn thầy trò Đường Tăng cùng với Bạch Long Mã, thật ra chỉ là một người, trong truyện cũng nhiều lần ám chỉ về điều này. Đoạn cuối cùng của tác phẩm khi viết đến “Ngũ Thánh thành chân” có một bài thơ nói rõ hơn ý tứ đó, trong đó bốn câu mở đầu là:
“Một thể chân như lạc xuống trần,
Hợp hòa bốn tướng lại tu thân.
Ngũ hành sắc tướng không rồi tịch,
Trăm quái hư danh thấy chẳng bàn”.
Trong đó, Tôn Ngộ Không là tượng trưng cho cái tâm, Đường Tăng là thân thể, Trư Bát Giới là tình cảm và dục vọng, Sa hòa thượng là bản tính, và Bạch Long Mã là ý chí của con người.
Thực ra, tác giả đã nói rõ điều này trong những chương hồi đầu tiên của tác phẩm. Tôn Ngộ Không khi tầm sư học đạo trở thành đệ tử của Bồ Đề Tổ Sư trên núi Linh Đài Phương Thốn, động Tà Nguyệt Tam Tinh. Ở đây, Tà Nguyệt Tam Tinh (trăng khuyết và ba vì sao) chính là chữ “Tâm” (心). “Tà Nguyệt” chẳng phải chính là một nét móc đó sao? Ba ngôi sao chẳng phải chính là chỉ ba nét chấm đó sao? Vậy nên, Tôn Ngộ Không là thể hiện cho chữ Tâm của người tu hành.
“Tâm viên ý mã” (tâm con vượn, ý con ngựa), nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát. Cũng bởi vì tâm người luôn bay nhảy tự do như vậy, nên tư tưởng con người có thể qua lại giữa thiên đường và địa ngục, có thể dao động giữa thiện và ác. Vì vậy, về sau này Quan Âm Bồ Tát đã phải tặng cho Đường Tăng chiếc vòng kim cô và bài “Khẩn cô nhi chú” để khắc chế cái tâm này.
Trong Kinh Lăng Nghiêm còn viết rằng: “Tâm có 72 tướng”, tương ứng với 72 phép biến hóa của Ngộ Không. Cái tâm của người đời rất giỏi biến hóa, chỉ trong chốc lát có thể biến ra các loại tâm thái khác nhau.
Luyện tâm có thể khiến lòng người sáng sủa, trí huệ sáng suốt, vậy nên lò Bát Quái không thể thiêu chết mà trái lại còn khiến Tôn Ngộ Không luyện thành hỏa nhãn kim tinh. Mắt của Ngộ Không sáng tỏ là tượng trưng cho trí huệ sáng rực như vàng kim.
Bên cạnh đó, chiếc gậy Như Ý và Cân Đẩu Vân của Ngộ Không cũng ẩn chứa những hàm nghĩa sâu sắc.
Gậy Như Ý nặng 1 vạn 3 nghìn 5 trăm cân, giống với những điều được viết trong Hoàng Đế Bát Thập Nhất Nan Kinh: “Cả ngày lẫn đêm, con người ta thở 1 vạn 3 nghìn 5 trăm nhịp”. Vậy nên, gậy Như Ý là tượng trưng cho khí.
Trên đời này, thứ gì có thể “trên thì lên đến 33 tầng trời, dưới thì xuống tới 18 tầng địa ngục; lớn thì có thể thông thấu khắp trời, nhỏ thì như cái kim thêu”? Chính là khí độ của con người.
Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không lộn nhào một cái là đi được 10 vạn 8 nghìn dặm, nhưng lại không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai. Đó là nói, con người dẫu làm gì thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ.
Cân Đẩu Vân của Ngộ Không có thể bay 10 vạn 8 nghìn dặm, vừa khéo lại là khoảng cách từ đông thổ Đại Đường đến Linh Sơn, điều này có ngụ ý gì? Đó chính là: Linh Sơn dù có xa hơn nữa thì cũng chỉ một niệm của tâm là có thể đến nơi. Thiện ác chỉ cách nhau một niệm, một niệm có thể thành Phật, nhưng một niệm cũng có thể biến thành tà ma.
Tôn Ngộ Không bị giam dưới núi Ngũ Hành suốt 500 năm, tượng trưng cho cái tâm lên trời xuống đất của con người bị Kim — Mộc — Thủy — Hỏa — Thổ trong thế giới trần tục đè chặt.
Núi Ngũ Hành cũng tượng trưng cho “tham (tham lam), sân (giận dữ), si (ngu si), mạn (ngạo mạn), nghi (hoài nghi)” trong Phật học. Phật Tổ nói rằng, 5 chữ ấy đã khái quát mọi tâm niệm thân hành của con người. Dù Ngộ Không có thần thông quảng đại đến đâu, vẫn không nhảy ra khỏi 5 chữ này. Tôn Ngộ Không khi đại náo Thiên Cung, cũng chính là bị ngũ độc này vây khốn.
Về sau, khi thầy trò Đường Tăng đến Hoả Diệm Sơn, núi Ngũ Hành đã trở thành Lưỡng Giới Sơn (ngọn núi giữa hai ranh giới). Đi qua ngọn núi này, cái tâm từng xáo động không yên đó cuối cùng cũng có thể nhảy ra khỏi Tam Giới.
Bạch Long Mã là ý chí lực. Ý chí của con người giống như ngựa hoang, chỉ khi xác định được mục tiêu tiến tới, mới có thể chuyên tâm chuyên ý mà lấy được Chân Kinh.
Ngộ Không thu phục Tiểu Bạch Long, cũng chính là cái Tâm đã thu phục được Ý, đạt đến tâm ý hợp nhất. Chỉ cần tâm ý hợp nhất, chí hướng kiên định thì không có Tây Thiên nào là không đến được.
Về sau, Ngộ Không và Đường Tăng lại thu phục được Bát Giới và Sa Tăng, nghĩa là “thân, tâm, tình, tính, ý” — đoàn thể hoàn mỹ nhất này đã hợp thành.
Tóm lại, thầy trò Đường Tăng diệt trừ yêu quái trên suốt chặng đường sang Tây Thiên, thật ra chính là người tu hành đang trừ bỏ ma tính trên con đường nhân thế, do đó lấy kinh cũng chính là một quá trình dưỡng tính tu tâm. Linh Sơn thật sự, chính là ở trong tâm người.
Nguồn: trích loạt bài Giải mã Tây du
Tumblr media
0 notes
hoakhaitinhhao · 1 year
Text
Tumblr media
2 notes · View notes
hoakhaitinhhao · 2 years
Text
"Trái tim càng nặng, nụ cười càng sâu..."
Khi dong thuyền ra khơi mà gặp phải bão táp, người thủy thủ có kinh nghiệm sẽ để nước tràn vào két nước trên khoang. Thuyền chịu sức nặng càng lớn, hãm nước càng sâu càng khó bị sóng gió lật đổ.
Những gốc cây trong khe núi, cây nào càng vươn rễ cắm sâu trong lòng đất càng có sức sống mãnh liệt. Bất kể bên ngoài là nắng gắt khô hạn hay gió lớn mưa rào, chỉ cần bộ rễ còn vững vàng ở đó thì khi tiết trời ấm áp lại sinh sôi nảy nở.
Con người cũng vậy, cần học được cách gánh vác, "nặng lòng" vì khả năng nhẫn nhịn, kiên trì, vì sự trắc ẩn và tử tế.
Bão tố biển khơi chỉ lật đổ được thuyền trống, gió trong khe núi chỉ thổi rạp được cỏ lau.
Và những chông gai cuộc đời chỉ làm người không có gì trong tay chùn bước!
[st]
Tumblr media
0 notes
hoakhaitinhhao · 2 years
Text
Cuộc đời khó ai tránh được thăng trầm.
Như mặt biển sâu có bao giờ lại không có sóng.
Vấn đề của chúng ta là đừng quá quan tâm đến sóng.
Sóng chỉ là một trạng thái khác đi của nước. Đủ duyên liền thành cơn sóng lớn, hết duyên tự quay về làm nước hiền hòa.
Đừng nhất định muốn cuộc đời phải không có sóng. Làm vậy chỉ tự làm mình thêm thất vọng.
Cũng đừng sợ hãi mà tự cho cơn sóng còn hoài. Trên đời này, có đến ắt tự có đi.
Việc của bạn chỉ là bình an, việc của sóng là thành trụ hoại diệt.
Đừng đem cuộc đời mình, thả trôi trên mặt biển. Rồi đi cầu biển lặng trời an. Đó chỉ là giấc mộng ngàn đời của sự vô minh mà thôi.
Tumblr media
[St]
0 notes
hoakhaitinhhao · 2 years
Text
Tự nhiên muốn dc tặng quà, nhất là mỹ phẩm
0 notes
hoakhaitinhhao · 2 years
Text
Hôm nay mình vẫn muốn nghỉ việc, mình không muốn làm việc với chị Hiếu Phan for long
2 notes · View notes
hoakhaitinhhao · 2 years
Text
Mỗi ngày lại học cách để deal với những điều không mong muốn trong CV, lại nơm nớp không biết level bão táp sẽ ra sao. Rồi mỗi ngày lại tự nhủ sống trọn vẹn hơn khi không bị mắng té tát ngày ấy, cái hạnh phúc xa xỉ đến buồn cười. Vẫn có những kiến thức mới dc học nhưng sao chẳng thấy hăm hở đâu. Lạ lùng là vì bắt đầu quen chịu đựng nên le lói một suy nghĩ có thể ở lại chút chút, bởi bi giờ đã ko quá chán ngán như khi những cơn bão đầu tiên tạt ngang...nhưng sự thật vẫn là sẽ ra đi, chỉ là không rõ khi nào và đến đâu :)
Tumblr media
0 notes
hoakhaitinhhao · 2 years
Text
Hôm nay mình phát hiện ra 1 màu mới về cuộc sống mà mình đang sống. Mình từng nghĩ rằng TG này tươi sáng, tone màu của nó sẽ kiểu như hồng sáng, xanh sáng...đại loại thế. Nhưng khi mình đến cty nông nghiệp này, trải nghiệm về mọi thứ đến với mình thì mình lại cảm giác như TG này có cả màu xám.
Có cảm giác dc an ủi nhiều hơn hẳn khi xem My Liberation Notes, để thấy cuộc sống vốn khắc nghiệt, thế giới văn phòng của người lớn đâu đâu cũng lắm chuyện. Còn mình vẫn là không muốn đi làm, dù đã qua cơn ấu trĩ muốn nghỉ ngay và luôn. Tự hỏi bản thân kém sức chịu đựng, dù đọc bao sách vở vẫn chẳng thể trui rèn bản thân bình tâm trước dòng sống xao động hay vì sóng thật sự lớn nên ko thể tâm bình khí hòa?
Mình ko hối tiếc đã thay đổi, nhưng mình cũng muốn tiếp tục thay đổi và thay đổi thật sớm. Con người luôn "năng động" để lao về phía trước, đi tìm những an ổn mà nào có chấp nhận an ổn đâu nhỉ. 😐
Ngày mai của mình sẽ ra sao? Vẫn sẽ mỉm cười với chính mình, nhắn cho mình "everything will be fine, mọi thứ sẽ đến đúng lúc nó cần đến", và thoải mái thụ hưởng cái mớ bòng bong trước mắt uh? Mình ko biết nữa, mọi thứ cuốn chặt lấy mình, khiến mình quên đi ý nghĩa thật sự khi mình được làm người. Tệ thật!
Phải rồi, mọi thứ đều là giả, mình cứ tĩnh lại, từ từ làm tuần tự cái gì cần, lửa thử vàng, cuộc sống thử quyết tâm về con đường mình đi. Lắng lại để quay lại thôi.
Tumblr media
1 note · View note
hoakhaitinhhao · 2 years
Text
Mình thấy có lỗi với Xu vì khi Xu mất đi đã ko thực sự mún đi tìm. Mình lại khóc vì bị sếp mắng, internal communication với mình luôn là thử thách, giờ thì mình chính thức bước ra biển lớn, ko có ai che chở cho. Ai rồi cũng sẽ đến lúc đó hen
Tumblr media
0 notes
hoakhaitinhhao · 2 years
Text
My baby ever ❤🥰
Tumblr media
1 note · View note
hoakhaitinhhao · 2 years
Text
Nếu hỏi rằng is this life a bit hard to me? Con sẽ nói rằng KHÔNG, không có gì khó khăn với con bằng việc má ra đi cũng như việc tu hành. Con sẽ cố gắng hướng mình vào điều quan trọng nhất mà thôi.
Tumblr media
0 notes