Tumgik
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Được trở về
Tác giả: Mỹ Quyến
````````````````````````````````````````````````````
 Sau bao nhiêu năm ở bên Mỹ cuối cùng tôi cũng đã có thể về quê hương mình được rồi, được trở về với đất nước nhỏ bé, xinh đẹp này, lòng tôi háo hức không yên.
Việt Nam mặc dù nhỏ nhưng lại có võ, chỉ cần đặt chân trên mảnh đất hình chữ “S” người ta cũng phải bị hút hồn trước vẻ đẹp nên thơ, yên bình, nhẹ nhàng đến sâu lắng của nó.
Cô bạn nước ngoài của tôi cũng chả kém gì, vừa mới đến thủ đô Hà Nội , nó đã luôn miệng xuýt xoa, khen ngợi , thậm chí cậu còn lấy máy chụp ảnh chụp những cảnh đẹp Việt Nam mình.
Đi dạo trên đường phố, hai chúng tôi cùng nhau trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất. Lisa- tên của cô bạn ấy chỉ toàn nàn nỉ, bắt tôi phải kể hết những gì về Việt Nam, về lịch sử, ẩm thực, con người và cả phong tục, văn hóa nữa.
Tôi cũng đành phải kể hết cho cô bạn nghe, mỗi lần tôi kể xong Lisa đều rất chăm chú nghe, vẻ mặt rất háo hức, thú vị, mặc dù không phải là người Việt nhưng tôi nhận thấy rằng Lisa rất thích những phong cảnh ở đây, cậu còn bắt tôi phải dạy tiếng Việt cho cậu ấy nữa đấy. Dù được tôi tận tình, chu đáo chỉ dạy nhưng Lisa ch��� nói có vài câu giao tiếp phổ biến, giọng điệu khi nói của cô bạn tuy còn cứng ngắt nhưng đối với tôi trông rất là đáng yêu.  
  Những hàng quán tấp nập trên vỉa hè, tiếng của những cô bác reo hò mời khách đến ghé thăm, tôi nhận thấy có một quán Phở phong cách, một món ăn đặc trưng của người Việt, là một người du khách như Lisa không thể nào không thể bỏ qua món ăn này, tôi nắm lấy tay cô bạn lôi đi đến chỗ quán ấy, kêu hai tô phở bò viên, rồi háo hức ngồi trên ghế đợi chờ.
  Khoảng chừng vài phút sau, người ta bưng lên cho hai chúng tôi hai tô phở bò thơm ngon và hấp dẫn đến muốn chảy cả nước miếng. Hơi nóng thổi phà vào mặt, hai chúng tôi cầm lấy đũa mà húp xì xụp. Vì đã lâu không ăn phở nữa nên giờ khi ăn lại món ăn ấy khiến cho tôi lòng bồi hồi khó tả, tôi mới nhận thấy rằng món ăn Việt sao mà thơm, sao mà ngon đến thế!
Lisa còn ăn dữ hơn tôi nữa, ăn hết một bát rồi, cô bạn còn muốn kêu thêm một bát để ăn tiếp, thấy thế tôi vội trách cậu:
“Thôi thôi bồ ơi, bồ mà ăn như thế là tôi thất nghiệp đấy, còn phải để dành tiền sinh sống nữa chứ”
Lisa bĩu môi đáp lại:
“Gì chứ, tiền còn cả đống trong túi, sợ gì, tiền của bồ chứ đâu phải của tớ đâu”
“Ấy thế, bồ cũng phải biết thương xót cho tớ nữa chứ, đi về nhà tớ mà không còn một xu nào dính túi là má chửi tớ chết”
“Thế à, kệ bồ”
“Hứ, thứ bạn bè gì đâu”
Lisa nhận thấy tôi bắt đầu dỗi, cậu ấy liền nắm lấy tay tôi, hối lỗi:
“Thôi mà, để bữa nào tớ trả nợ cho bồ, đừng giận hen”
Tôi cười cười tỏ ý đã tha lỗi cho cậu, thấy thế Lisa cũng mỉm cười để lộ hàng răng khểnh đầy duyên dáng.
Sau khi đã ăn hết hai bát phở, chúng tôi còn rủ nhau đi ăn tiếp. Kệ đi! Ăn là niềm đam mê cơ mà, giảm cân gì tầm này – Lisa cương quyết nói thế, tôi xém nữa phải phì cười.
Mua hai ly chà bà ba thơm ngon, chúng tôi vừa nhâm nhi uống vừa đi dạo trên phố đi bộ Hồ Gươm. Phố đi bộ giờ này rất náo nhiệt, đủ các trò chơi sinh hoạt dưới đây, nào là chơi cầu lông, trượt patin, và còn có những nhóm nhảy cover nữa.
Hai chúng tôi dừng chân tại một chỗ có đám đông bu quanh, thì tôi thấy có các bạn trẻ tuổi teen đang nhảy múa rất điêu luyện và nhịp nhàng làm khuấy động cả bầu không khí của phố đi bộ. Tôi và Lisa cũng dần lắc lư theo nhịp âm nhạc, tâm trạng cực kỳ phấn khích và sảng khoái. Mọi áp lực trong cuộc sống bỗng chốc tan biến đi đâu mất, chỉ để lại những niềm hạnh phúc, tươi mới và thoải mái thôi.
Trời cũng dần tối đen như mực, chúng tôi đi về phòng trọ của mình, vừa mới bước vào phòng, tôi đã ngả lưng nằm trên giường, thở phào một cái, Lisa thì ngồi trên chiếc ghế, ổ bánh mì đang được cậu gặm một nửa:
“Nè sao bồ ăn nhiều thế, không sợ thành con lợn à”
Lisa liếc nhìn tôi:
“Giề, chẳng phải hồi nãy tớ mới vừa nói giảm cân gì tầm này hay sao, kệ đi, ăn xong rồi tập thể dục cũng chẳng sao, mà ai biểu món ăn của Việt Nam ngon quá làm gì, giờ tớ đã bị u mê mấy món ăn của người Việt rồi này”
“Thế sao, để lúc về nhà của tớ rồi, tớ kêu má làm một bát phở cho cậu ăn thoải mái hén”
Lisa vội gật gật đầu mấy cái: “Được á, nhớ nha”
“Ừa”
Sau khi đợi Lisa ăn hết một ổ bánh mì, hai chúng tôi mới tắt đèn đi ngủ, vì hôm nay ăn chơi tơi bời đã rồi nên giờ tôi và cô bạn có phần hơi mệt mỏi và ngủ thiếp đi rất nhanh, chỉ trông mấy chốc, tôi đã ngủ say như chết.
*******
Trời cũng đã sáng tinh mơ, Lisa và tôi đã thức dậy sớm hơn dự định để kịp giờ đi. Hôm nay, tôi sẽ về mái nhà thân yêu của mình, mái nhà mà tôi đã lớn lên theo từng thời gian, ở đó có những người mà tôi thương nhất: ba má, anh chị, cô chú,… một mái nhà chứa đựng biết bao nhiêu những ký ức thời thơ ấu hồi bé. Chỉ cần nghĩ đến được trở về nhà, tôi đã háo hức không yên, con tim cứ đập thình thịch…thình thịch, không biết ba má sẽ phản ứng như thế nào khi biết tôi về đột ngột như thế, chắc hẳn họ sẽ trách mắng tôi tại sao về mà không báo trước, hay là họ sẽ vui mừng rơi nước mắt, ôm hôn tôi vào lòng như một đứa trẻ con.
Xách hành lý trên tay, hai chúng tôi bắt xe buýt, lòng hồi hộp khó tả. Tôi ngồi kế bên cửa sổ ngắm nhìn đường phố đang chạy lướt qua, đã lâu không về Việt Nam, tôi thấy Việt Nam thật xinh đẹp, một nét đẹp ngây ngô như một đứa trẻ, vẻ đẹp này tôi chẳng thể nào tả hết được nỗi, mà nếu có tả cũng chẳng có thể nêu được hết vẻ đẹp quyến rũ của nó. 
Bánh xe buýt đã dừng lại, chúng tôi bước xuống xe, rồi bắt một chiếc taxi tiếp tục hành trình trở về nhà. Sau một hồi, cuối cùng ngôi nhà quen thuộc hiện lên trước mắt tôi qua khung cửa sổ, bước xuống xe, tôi ngắm nhìn mái nhà đơn sơ, cũ kỹ ấy, nó vẫn không hề thay đổi một chút nào, vẫn là nó, vẫn ở chỗ đó, một ngôi nhà thơ ấu của tôi.
Lisa và tôi đi đến gần ngôi nhà ấy, có bóng hình mẹ già đang tưới hoa trong vườn, má tôi giờ đã ngoài năm mươi, tuổi đã không còn trẻ nữa, sức khỏe cũng dần yếu đi, tấm lưng gù cong xuống của má, mái tóc bạc phủ kín cả đầu, những nếp nhăn trên trán và khóe mắt, đó chính là những gì cho thấy má đã hy sinh thanh xuân tươi đẹp của mình để dành cho tổ ấm bé nhỏ, tần tảo, chăm sóc cho những đứa con thơ ngây dại. 
 Tôi vội chạy đến sau lưng má, vòng tay ôm qua eo của má, gò má tôi dựa vào tấm lưng gầy gò, mà vững chắc ấy.
Má tôi có hơi ngạc nhiên một chút, sau một hồi má đã nhận ra tôi, rồi  khẽ reo lên hạnh phúc:
“Ấy chà, cái Thảo đã về rồi à”
Đằng sau lưng, tôi rưng rưng nói:
“Dạ, đứa con gái hư hỏng của má đã về rồi đây”
“Ôi trời, mày về lúc nào sao không báo cho má biết”
Tôi vẻ mặt nhõng nhẽo nhìn má, giống như cách mà hồi nhỏ tôi thường hay làm mỗi khi thú tội với má:
“Dạ con chỉ mới về có hôm qua thôi, má đừng mắng con nhé”
“Cái con bé này”- má tôi lấy tay cốc lên đầu tôi một cách, rồi khẽ đánh yêu tôi:
“Đi về mà không nói cho má biết, sao má có thể chuẩn bị đón con được, giờ cơm nước còn chưa xong lấy đâu ra cho hai đứa con ăn bây giờ, nè cô nương, mai mốt có về nhớ báo một tiếng, nếu không là má khỏi cho vào nhà, cho ngủ ngoài đường luôn đấy”
“Thôi, thôi má ơi, ngoài đường ngủ sao được, con biết lỗi rồi mà, con hứa từ nay về sau sẽ không làm vậy nữa”
“Ừ, nói là làm đấy nhé, giờ con đã 24 tuổi đầu rồi, đâu còn là con nít nữa, phải tự lo liệu cho bản thân mình nghe chưa?”
“Dạ, thưa mẫu hậu, nhi thần sẽ làm theo những gì mà mẫu hậu đã chỉ bảo”
Má tôi phì cười rồi âu yếm xoa xoa đầu của tôi. Má nhìn sang thì thấy Lisa đang đứng ở đó, từ nãy giờ tôi quên mất cậu ấy, chắc cậu sẽ giận tôi lắm.
Tôi nắm lấy cánh tay bạn dẫn đến trước mặt má, rồi giới thiệu luôn cho cô bạn:
“Xin giới thiệu đây là bạn Lisa, người bạn thân nhất của con khi còn ở bên Mỹ, cậu ấy đòi con dẫn bạn về đây chơi đó má”
Lisa cúi đầu lịch sử chào má, rồi còn bày đặt nói tiếng việt: “Chào bác”
Má tôi cười cười, rồi cũng đáp lại “Chào con”
Lisa cố gắng lắm mới nói ra được một câu nguyên vẹn:
“Con rất vui khi được gặp bác”
Má vẫn cười đôn hậu rồi lôi hai tụi tôi vào nhà, má khẽ gót một một tách trà ấm để lên trên bàn, tôi thản nhiên cầm lấy uống hết một ngụm, rồi nhìn chung quanh nhà, đồ đạc thì vẫn như cũ, không thay đổi một chút nào, nhìn qua một lượt rồi, tôi quay sang hỏi má:
“Má ơi! Ba đâu rồi ạ?”
“À, ba con đang ở ngoài bờ hồ câu cá với mấy ông bạn chưa về, con đừng lo lắng xíu nữa ba sẽ về ngay thôi”
“Dạ”
Má tôi nhìn chăm chú vào cô bạn Lisa đang ngồi bên cạnh, má quay sang tôi bảo: “Cô bé này là người Mỹ à, nhìn dễ thương ghê”
Tôi nghe má nói thế, quay sang nhìn Lisa, cô bạn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, thấy vẻ mặt đó của cậu, tôi vội dịch lại những gì hồi nãy má nói sang tiếng anh:
“Má tớ nói cậu dễ thương lắm đấy”
Gương mặt của cô bạn bỗng chốc đỏ ửng, nhìn má tôi phía đối diện, cười cười rồi nói lí nhí: “Cháu cảm ơn bác, hí hí”
Tôi “hừ” một tiếng với vẻ mặt hơi kinh miệt, Lisa thấy thế lè lưỡi lêu lêu tôi. Nếu như không có má ở trước mặt, tôi đã đấm cậu ấy một cái không chừa phát nào rồi. Hên là tôi đã kiềm chế lại chứ nếu không má sẽ quánh tôi chết.
 Ba chúng tôi nói chuyện với nhau rất rôm rả, má chủ yếu hỏi sức khỏe tôi, nghề nghiệp có làm ăn khá lên không, dù hỏi rất nhiều điều nhưng má chưa bao giờ hỏi tiền lương mỗi tháng của tôi bao nhiêu hay đã có nửa kia của mình chưa. Vì má rất hiểu tâm lý của con mình, hiểu được mấy ngày nay tôi đang “thắt lưng buộc bụng” và công việc nặng nề quá nên không có thời gian để đi hẹn hò. Nghĩ như thế, tôi cảm thấy yêu thương má nhiều hơn, má thật tuyệt vời!
Cho đến khi bầu trời đã tối đen như mực, ba tôi mới chịu về nhà, ba trên tay cầm một con cá trê “siêu to khổng lồ” rồi vui mừng khoe thành quả của mình cho tất cả mọi người biết.
 Ba tôi lúc nào chả thế, mỗi lần vào thời gian rảnh rỗi không việc gì để làm, ba đều rủ mấy ông bạn ra ngoài bờ sông câu cá. Nhờ đức tính kiên trì, nhẫn nại của ba, lúc nào khi về nhà ba đều tự hào mang thành quả của mình cho cả nhà biết, mà nhờ thế suốt quãng thời gian còn bé, tôi đều được ăn món cá trê siêu ngon ấy, lòng tôi đầy tự hào khi có một người ba giỏi câu cá đến thế.
Ba đưa cho má con cá trê ấy để má có thể làm một món ăn đầy thịnh soạn. Nhìn thấy tôi đang ở trong bếp giúp má nấu ăn, ba mừng rỡ chạy đến, thốt lên: “Thảo, mày về rồi đấy ư, mày về sao không báo cho hai ông bà già này biết gì hết vậy”
Tôi cười cười: “Dạ, để cho ba má bất ngờ một xíu thôi mà”
“Đúng là cha nào con nấy…”-má tôi đứng bên cạnh nói thế, nghe thấy vậy,tôi bật cười thành tiếng.
Má bưng một bát cá trê kho tiêu lên trên bàn, Lisa và tôi phụ má bưng mấy món còn lại, sau khi đã xong xuôi hết, tất cả mọi người mới được ngồi vào bàn ăn ngon lành
.
Vì hôm nay có khách cho nên bữa ăn tối này náo nghiệt hẳn lên, tiếng bát đĩa va chạm vào nhau nhộn nhịp, tiếng cười nói râm ran hết cả căn nhà. Lâu lâu, tôi mới được nhìn lại không khí hạnh phúc đến thế, một cảm xúc không tên nào đó dâng lên trong lòng.
Khung cảnh này, tôi sẽ khắc sâu mãi mãi…
  Cuộc nói chuyện đêm hôm đó tôi chủ yếu kể cho ba má nghe về cuộc sống của mình ở bên Mỹ, về cô bạn Lisa này, mỗi lần nghe tôi kể chuyện, cậu ấy toàn khều khều, bắt tôi dịch lại cho cậu ấy hiểu, nên tôi đã trở thành người phiên dịch duy nhất cho cậu bạn.
  Sau khi ăn no nê, dọn dẹp bàn ghế xong xuôi hết rồi, cả nhà mới bắt đầu đi ngủ, vì hôm nay có Lisa nên chỗ ngủ có hơi thay đổi một chút, lúc đầu tôi đề nghị ba má cho hai chúng tôi ngủ ở trong phòng khách nhưng ba má lại từ chối, bảo rằng hai đứa cứ ngủ tạm ở phòng ngủ ba má đi, còn hai người thì sẽ ngủ ở trong phòng khách, vì năm nay trời rất lạnh mà sức khỏe của ba má cũng dần yếu đi, bắt họ phải nằm ngủ ở thời tiết như thế, tôi thấy áy náy lắm.
  “Má à, ngủ ở ngoài này lạnh lắm đấy, thật sự không tốt cho sức khỏe ba má đâu”- tôi năn nỉ má thầm mong má hãy đồng ý, nhưng má lại nói:
  “Ôi trời không sao đâu, má có thể chịu đựng được mà, cái lạnh đâu có là gì đối với má đâu, hai tụi con vẫn còn trẻ, vẫn còn có tương lai phía trước, hai đứa mới chính là người cần phải giữ gìn sức khỏe đấy”
  Tôi định cố khuyên nhủ má, nhưng dù nói như thế nào má đều muốn làm theo ý mình nên tôi đành phải nói:
  “Vậy thôi, nếu có gì lạnh ba má nhớ đắp mền nhé kẻo bị cảm đấy”
  “Ừ, ba má biết rồi, thôi tụi con đi ngủ đi”
  Tôi gật đầu: “Dạ”
    Dứt lời tôi trở về phòng của mình, nằm kế bên Lisa. Thấy  tôi đã về rồi, Lisa hỏi tôi làm gì mà lâu thế, tôi vui vẻ trả lời cậu rồi hai đứa im bặt. Thoáng một chốc, Lisa đã ngủ say li bì, còn tôi thì cũng bắt đầu lim dim, hàng lông mi bắt đầu cảm thấy nặng trĩu và rồi cũng ngủ được một giấc cho đến sáng.
  ********
 Buổi sáng, tôi và Lisa quyết định chuẩn bị kế hoạch đi chơi, sau khi chào tạm biệt ba má rồi, hai chúng tôi háo hức nắm tay nhau đi dạo phố, chúng tôi đi ăn một bát phở phong cách để lốt bụng, rồi sau đó bắt một xe buýt đi đến Hồ Gươm, khi đến chỗ bờ hồ tĩnh mạch, hai chúng tôi đặt chiếc máy ảnh phía trước, rồi chiếc máy ảnh kêu “tắc” một cái, một tấm hình được in ra, trong đó có tôi và Lisa mỉm cười với nhau vui vẻ.
  Đi chơi chừng được nửa tiếng, bố mẹ lại gọi về hỏi thăm tôi như thế nào, tôi đành phải bật chế độ Facetime quay lại khung cảnh đi chơi giữa hai chúng tôi, nhìn thấy bố mẹ mỉm cười hạnh phúc qua màn hình điện thoại tôi cũng thấy vui vẻ theo. Lâu lắm rồi, tôi mới thấy tâm trạng mình thật thoải mái như thế.
  Ngồi trên ghế đá, tôi và Lisa đang ăn cây kem ốc quế trên tay, ngồi nói chuyện được một lát thì chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, lúc đầu tôi cứ tưởng là má gọi nhưng khi nhìn vào màn hình trước mặt, tôi mới vỡ lẽ ra người gọi cho tôi không phải là má:
  “À vâng, tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian về ngay”
  Tôi chỉ nói một câu như thế rồi cúp máy, khẽ thở dài một cái chán nản, thấy được vẻ ngoài đó của tôi, cô bạn bên cạnh nhường như cũng hiểu được, cậu ấy lên tiếng nói:
  “Có phải sếp bảo tụi về làm việc đúng không? Haizz lúc nào cũng thế, về đây chưa được mấy ngày mà đã bị gọi về rồi"
  “Chán thật đấy chứ”-tôi bực bội thốt lên.
  Lisa gật đầu tán thành, rồi cả hai đứa rơi  vào không gian trầm mạch.
  Về thăm ba má chưa được mấy ngày, mà chúng tôi đã phải chuẩn bị ra về rồi, tôi lại phải để ba má ở trong ngôi nhà một mình cô đơn lạnh lẽo. Chắc hẳn ba má sẽ buồn lắm, tôi biết phải nói thế nào với ba má đây.
  Đến gần chiều, chúng tôi mới về nhà, khác với tâm trạng vui vẻ vốn có của chúng tôi, hai đứa lại ủ rũ, lê lết đôi chân mình về nhà. Ba mẹ thấy vẻ bơ phờ đó của hai đứa, đành hỏi:
  “Sao thế, sao trông hai đứa có vẻ không vui vậy?”
  Tôi lại gần bên má, rồi khẽ ôm lấy thân hình nhỏ bé, gầy gò đó, tôi mệt mỏi nói: “Má ơi…chiều nay con phải về rồi”
  “Tại sao? Con có chuyện gì phải về hả?”
  Tôi gật đầu: “Vâng ạ, con phải về Mỹ tiếp tục làm việc thôi má à”
  “Thế ư, vậy con cứ về đi con, con cần có việc để làm kiếm tiền nữa mà, thôi con đừng lo cho má nữa, cứ về đi, má…không sao đâu”-mặc dù má đã cố gắng nói với tôi bằng chất giọng bình thản, nhưng tôi vẫn cảm thấy giọng nói khàn khàn của má có thoáng một chút buồn bã nào đó, má đang buồn nhưng lại không muốn cho tôi biết. Tôi thương má quá!
  Ba tôi cũng biết được tin, khác với má, khuôn mặt ba hiện rõ nét buồn sầu, an ủi má đôi câu rồi ôm chầm lấy tôi, kiềm chế dữ lắm tôi mới không bật khóc trước mặt ba má, nếu như tôi khóc ba má sẽ trách tôi là đồ con nít mất.
  Lisa ở đằng sau cũng rưng rưng nước mắt, dịu dàng nhìn cảnh tượng đó của tôi, sau khi tắm rửa, ăn cơm và dọn dẹp quần áo, đồ dùng bỏ vào trong hành lý xong, Lisa mới tâm sự với tôi:
  “Nè bồ, sau chuyến đi Việt Nam này, tớ mới nhận thấy một điều, những con người Việt thật giản dị, chất phác và giàu lòng nhân từ, tình cảm, tớ thấy bồ thật may mắn khi có một tổ ấm hạnh phúc như thế, nói thiệt, nếu như không phải vì công việc nặng nhọc bên kia, thì tớ đã phải ở Việt Nam thật lâu nhất rồi”
  Tôi cười cười nhìn cô bạn rồi gật đầu tán thành với cậu, nếu như không phải vì công việc áp lực kia thì tôi cũng đã được sống bên ba má. Nhưng, cuộc đời là thế mà, một khi chúng ta đã trưởng thành rồi, chúng ta phải tạm thời rời xa vòng tay ấm áp của ba má, để rồi đủ lông đủ cánh bay đi theo ước mơ hoài bão của mình. Chúng ta đâu thể cứ dựa dẫm vào ba má được mãi.
  Thời gian trôi qua đi rất lẹ, thoáng chốc qua là đã gần đến xế chiều rồi, tôi xách chiếc va li để lên trên xe taxi, rồi tôi ôm hôn ba má, nói những lời cuối cùng trước khi về bên Mỹ.
  Ba má dặn dò tôi các kiểu như nhớ giữ gìn sức khỏe, làm ăn cho thật tốt, dặn tôi là phải gọi điện thường xuyên cho ba má.
  Lisa cũng lại gần chào tạm biệt, rồi cả hai chúng tôi ngồi vào xe, ánh mắt vẫn luôn dõi về phía ba má đang đứng trước cửa, họ đang nhìn tôi âu yếm, chợt nhiên, tôi thấy một giọt nước của má rơi xuống trên nền đất, trái tim chợt thắt lại, tôi định sẽ bước xuống lau đi những giọt nước mắt đấy. Nhưng chưa kịp làm, bánh xe đã chuyển động đưa tôi đi khỏi ngôi nhà mến yêu ấy.
  Nhìn những ngôi nhà lần lượt lướt qua trước mắt, nơi đây đã để lại cho tôi biết bao nhiêu những kỷ niệm khó tả rồi, kỷ niệm về thời còn “ở trần tắm mưa”, kỷ niệm bạn bè, và còn có những kỷ niệm của ba má nữa.
  Chiếc xe taxi chở tôi đến sân bay Tân Sơn Nhất. Ngồi trên máy bay, ngắm nhìn phong cảnh Việt Nam ở trên cao, niềm thương nhớ quê nhà lại một lần nữa chiếm hết trí óc tôi, tôi nhớ những khung cảnh này, nhớ những con người ở đây, nhớ những mái nhà đơn sơ và tôi sẽ nhớ ba má đến da diết… 
  Nếu có một lần được trở về…thì tôi xin được trở về mảnh đất hình chữ “S” xinh đẹp này đầu tiên. Được trở về với ba má, được  trở về với những năm tháng hạnh phúc, êm đắm mà ấm áp của nó…
  Ước gì tôi lại được… trở về thêm một lần nữa…
0 notes
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media
Để tôi kể cho các cậu nghe về chuyện ông bà nhà tôi nhé.
Tôi có một người ông, một người ông mà tôi thương nhất. Tính cách của ông sôi nổi, tươi vui lắm, lúc nào trên môi ông cũng nở một nụ cười, hai đôi mắt nhỏ thì nheo lại tạo thành một đường cong trông rất đáng yêu. Ông hay cười, việc gì ông cũng cười hết cả, mỗi buổi sáng, khi đang ngồi bên bờ sông câu cá, ông vừa cười vừa ngắm nhìn cảnh ban mai sáng sớm của đô thị rồi khi bắt được một con cá to ơi là to, ông hạnh phúc lắm, hí hửng khoe với cả làng hệt một đứa  trẻ con vừa được điểm mười. Có hôm, ông trúng vé số, dù chỉ là trúng một số tiền nho nhỏ thôi, mà ngày ấy ông vui cả lên, háo hức đem tiền chia cho bà con, mua bánh kẹo cho mấy đứa nhỏ, còn nhiêu tiền thì ông để giành mua cho tôi mấy bộ quần áo đẹp, mua cho bà một cái kẹp tóc xinh xinh. Tôi vẫn còn nhớ khi mà bà thấy được cái kẹp tóc mà ông mua tặng, bà lộ vẻ ngạc nhiên rồi trách yêu ông:
“Từng tuổi này rồi mà ông còn mua cho tôi mấy cái này à?”
Bị mắng như thế, ông chỉ gãi đầu cười cười:
“Thì đeo cái này vào để bà quay trở lại tuổi đôi mươi của mình.”
“Tuổi đôi mươi cái con khỉ khô, già rồi, đeo mấy cái này người ta cười chết.”
“Có sao đâu, đáng yêu mà.”
Dứt lời ông nhẹ nhàng kẹp lên mái tóc hoa râm bạc phơ của bà. Còn bà thì nhăn nhó đến khó coi khẽ đánh vào vai ông rồi cười. 
Nhìn thấy ông bà mình đáng yêu như thế, tôi lén lấy máy ảnh ra chụp một cái “tạch”. Thế là một bức ảnh siêu đáng yêu giữa ông và bà được ra đời kể từ đó. Tôi cũng lén đưa cho ông coi bức ảnh, ông cười rồi khẽ cóc vào đầu tôi:
“Mày hay lắm, chụp ngay cái lúc bả cười, phô ảnh đó cho tao, để tao làm kỉ niệm chứ bình thường bà mày đâu có cười như thế, mặt lúc nào cũng hầm hầm như bà La Sát vậy. Tấm ảnh này thật sự hiếm lắm đó.”
“Dạ, để cháu rửa tấm này cho ông rồi dán vào album hen.”
Ông gật đầu, ánh mắt của ông hiện rõ niềm vui tươi.
Sau khi phô ảnh xong, ông ngày nào cũng cầm tấm ảnh ấy mà nhìn, ông còn lấy tấm ảnh để vào trong bóp tiền, mỗi lần mở ra là sẽ thấy hình ảnh ông đang kẹp tóc cho bà, còn bà thì vừa hạnh phúc vừa bối rối. Nói chung nhìn hai người y hệt như một cặp đôi mới biết yêu vậy đấy. Trông dễ thương vô cùng. 
----------------------------------------------------------------------------------
Đúng như lời ông nói, bà ít hay cười lắm, mặt bà lúc nào cũng toát lên vẻ uy nghiêm, chững chạc khiến cho người đối diện cũng phải co rúm lại, kể cả tôi bà cũng giữ cho mình vẻ uy nghiêm đó. Những lúc tôi làm sai điều gì, bà sẽ không đánh tôi đâu, bà chỉ mắng tôi thôi à, bà sẽ dành hết tất cả thời gian quý báu của mình chỉ để giảng dạy, chỉ đạo lại cho đứa cháu ngốc nghếch của mình, còn tôi thì phải ngồi nghe bà giảng dạy đến mức muốn ngã gục, nhưng dù thế sau những lần mắng mỏ ấy, bà lại âu yếm, nhẹ nhàng khuyên tôi lần sau không được làm như thế nữa rồi bà ôm tôi vào lòng ru tôi ngủ, mỗi lần được bà ôm, tôi ngủ thật sự ngủ rất ngon.
Lúc bà cười là những lúc  mà tôi và ông sẽ liệt vào danh sách Những khoảnh khắc quý hiếm nhất thế giới. Đặc biệt khi  bà làm việc hay làm một điều gì đó đòi hỏi cần phải có sự tập trung cao độ, mặt bà sẽ co lại trông rất đáng sợ, đáng sợ đến nỗi mỗi lần đến giờ làm việc, ông và tôi phải ngay lập tức im lặng tuyệt đối, không được gây ra bất cứ tiếng động nào, dù chỉ là một tiếng động nhỏ thôi cũng không được. Nếu như làm phiền bà, thì chắc chắn sẽ bị bà mắng và được bà thưởng một cái đánh rất “nhẹ nhàng”.
Ở bên bà, chúng tôi bắt buộc phải thuộc một nguyên tắc bất thành văn đó chính là Nguyên Tắc Ba Không.
“Không được ồn ào, không được làm phiền và không được chọc cho bà giận.”
Ấy thế mà, không hiểu vì sao ông lại lấy bà về làm vợ được mới hay. Có lần tôi hỏi ông như thế, ông đáp lại một câu thật khiến cho tôi cười lăn lộn:
“Thì lúc đấy ông mày phải được 1001 lần bị bả chửi, 1001 lần bị bả đánh đập hành hạ, 1001 lần bị bả nắm đầu cưỡi cổ, 1001 lần bị bà mày cầm chổi lông gà rượt bán sống bán chết, 1001 lần bị bả từ chối tình cảm. Đấy, mày thấy đấy, muốn yêu một ai đó khó khăn lắm.”
----------------------------------------------------------------------------------
Có hôm vào đúng sinh nhật bà, ông tự tay mình làm một cái bánh kem, tôi là người hướng dẫn cho ông làm bánh. Vì sức khỏe của ông đã không còn như trước cho nên làm bánh đối với ông là một việc vô cùng khó khăn và còn gặp một con nhỏ hậu đậu, không biết bếp núc như tôi nữa chứ.
Thế là hai ông cháu mất gần nửa tiếng đồng hồ loay hoay trong bếp  cuối cùng chỉ làm một cái bánh xấu xí, dở ẹt. Cái bánh ấy chính là thành quả mà hai ông cháu tôi đã gian nan, cực khổ làm đấy. Dù bánh không ngon như ở tiệm nhưng được tự tay mình làm quà cho bà là đã đủ hạnh phúc lắm rồi.
Bà về nhà sau chuỗi ngày phơi mình dưới ánh nắng gay gắt, vừa vào trong nhà là thấy tối thui rồi, bà định mở đèn lên thì thình lình cả căn nhà sáng bừng lên. Ông và tôi xuất hiện cùng hát:
“Happy birthday to you, happy birthday to you…”
Gương mặt nghiêm túc của bà đâu đó thoáng qua vẻ hạnh phúc, xúc động. Dù không thể hiện rõ nhưng tôi vẫn nhận ra lúc đó bà rất hạnh phúc.
Rồi ông mời bà ăn bánh kem. Mới đầu khi nhìn thấy bánh kem trên bàn, bà đã thốt lên:
“Cái gì đây?”
Tôi đáp:
“Bánh kem á bà, ông và cháu tự tay làm cho bà đấy, bà ăn thử đi.” 
“Gì? cái này mà là bánh kem, bánh gì mà quái dị thế?”
Ông bối rối:
“Thì đó đúng là bánh kem mà, thôi bà nói nhiều quá, ăn lẹ đi.”
“Tôi nói nhiều à, tôi đập ông bây giờ.”
Bà hù dọa ông một lát rồi cũng chịu ngồi trên ghế, chia bánh ra thành từng miếng nhỏ. Bà từ từ bỏ miếng bánh vào miệng và cảm nhận từng hơi vị của nó.
Chỉ vừa muỗng đầu tiên, bà đã nhăn mặt:
“Ẹc…”
Tôi sốt ruột hỏi: “Sao vậy ạ?”
Bà nhăn nhó nhìn hai ông cháu:
“Ùm, bánh của hai người cũng được được.”
“Được được là như thế nào?”-ông hỏi.
“Thì là  khá vừa miệng, nói chung là tôi thích cái bánh này lắm mặc dù nhìn nó không giống một cái bánh kem.”
Ông tôi cười hạnh phúc, lần đầu tiên trong cuộc đời được bà khen nên ông vui lắm. 
Nhưng sau đêm sinh nhật đó, bà liên tục đi vệ sinh, lúc nào bà cũng than phiền đau bụng quá rồi, mỗi lần như thế bà mắng ông và tôi tại sao lại cho bà ăn cái bánh kem quỷ quái kia. Có lần đang xoa xoa bụng, bà tôi chửi:
“Hai người bỏ thuốc sổ vào trong bánh hay gì vậy hả?”
Ông và tôi chỉ biết gãi gãi đầu, quyết định từ mai về sau sẽ không bao giờ dám mời bà ăn những món ăn tự làm nữa.
Bà tôi cũng sợ hai ông cháu vào bếp nên cho kể từ ngày hôm đó mọi việc bếp núc sẽ giao lại hết cho bà, nghiêm cấm ông và tôi vào bếp nấu nướng nữa. Sỡ dĩ như thế là vì.
Thứ nhất: bà sẽ phải chịu những cơn đau bao tử. Thứ hai là bà sợ ông cháu tôi sẽ làm cháy nhà cháy xóm đấy.
----------------------------------------------------------------------------------
Vào buổi tối muộn, ông tôi ngồi trên ban công cao cao của ngôi nhà, ông kể cho tôi nhiều chuyện lắm, nào là chuyện hồi còn trẻ ông đã làm được những gì, ông tham gia cách mạng như thế nào, ông kể về chiến trang hồi ấy, kể những người chiến sĩ đã đổ máu vì đất nước quê hương và tất nhiên trong những chuyện ông kể chắc chắn là sẽ có bà trong đấy. 
Ông kể hồi mà hai người còn là những cô cậu thiếu niên 18 tuổi, ông đã từng yêu đơn phương bà, mỗi ngày khi đến trường ông đều ngó qua lớp xem có bà trong đấy không, nếu có ông sẽ đứng lại nhìn bà chút xíu hoặc sẽ chủ động nói chuyện với bà, thậm chí ông còn chở bà đi học mỗi ngày nữa. Hôm mà lễ tốt nghiệp cấp ba, khi đang chờ bà đi về nhà thì ông lấy hết can đảm của mình để tỏ tình với bà, may mắn là bà đồng ý. Thế là kể từ đó hai người yêu nhau, mối tình 70 năm cũng bắt đầu từ đấy.
Một tình yêu đối với tôi thật sự rất đẹp.
“Mày có biết ông hẹn hò với bà ở đâu không?”
Ông hỏi, ngay sau đó tôi tưởng tượng khung cảnh ông đèo bà qua từng góc phố Sài Thành cùng bà ngắm hoàng hôn. Nhưng khác với những gì tôi tưởng tượng, ông trả lời:
“Tao hẹn hò với bà ở trong quán chè bà ba á.”
Tôi phì cười.
“Cười gì? hồi đó  tao rủ bả đi ăn chè, mà chè ở chỗ đấy ăn ngon lắm, tao và bả ăn đến ly thứ hai luôn đấy.”
“Ông rủ bà đi ăn chè hả? sao không đèo bà đi xung quanh Sài Thành?”
“Lúc đó tao bị mất cái xe đạp nên không đèo bả được nên đành  vô quán chè gần nhà thôi, mà mày biết không lúc đó khi  hai tụi tao ăn xong hết rồi thì cuối cùng mới phát hiện là không có mang tiền theo.”
“Sao cơ? thế ông bà có bị gì không?”
“Trời, chỉ bị bắt đi rửa chén thôi à, sau hôm đó bả giận tao cả ngày luôn.”
Ông tôi hồi đó thật ngốc quá đi mất. Vừa ngốc vừa ngây ngô. Tôi hiểu cái cảm giác khi yêu một người ngốc của bà, chắc hồi đó bà bó tay, cạn lời với ông nhiều lắm.
Thương bà ghê.
----------------------------------------------------------------------------------
Đấy ông bà tôi là vậy đấy, dù suốt ngày như chó với mèo nhưng hai người đã yêu nhau được hơn mấy năm trời rồi. Đã cùng bên cạnh nhau cho đến già. Tình yêu của ông và bà cũng đáng yêu ngọt ngào lắm. Một tình yêu giản dị, bình bình nhưng đã khiến cho tôi cảm thấy rất ấm áp, cười lăn lộn biết bao nhiêu lần.
1001 lần ông bị bà đánh, 1001 lần ông bị bà chửi và sau 1001 lần ấy...ông và bà đã yêu nhau, đã ở bên nhau đến suốt đời.
4 notes · View notes
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media
Đồng hồ vẫn cứ kêu, cô gái-em đang  chờ đợi điều gì?
Tích tắc tích tắc.
Đồng hồ vẫn cứ ngân lên những âm thanh lạnh lẽo như thế, em mặc lên cho mình một chiếc áo len nâu sẫm trên người, hai đôi tay bàn tay thon thả trắng như tuyết của em đang xoa xoa vào nhau, vì ngoài kia những bông tuyết đang rơi, nhiệt độ ở đây lạnh lẽo vô cùng, lạnh lẽo đến mức khiến cả thân người của em run lên bần bật, đôi môi vốn hồng hào của em giờ đây chợt chuyển sang màu trắng tựa như không một vết máu nào trên bờ môi ấy.
Thời tiết ở Pháp thật lạnh, lạnh như trái tim em vậy…
Mặc cho bông tuyết cứ rơi em thì vẫn cứ ngồi trên chiếc ghế đá, ngắm nhìn từng tốp người đang vội vội vàng vàng trở về nhà sau những chuỗi ngày mệt mỏi, trên gương mặt của ai cũng toát lên vẻ căng thẳng, mệt mỏi. Có lẽ vì công việc quá nặng nhọc hoặc là vì thời tiết không mấy dễ chịu nên đâm ra mặt ai cũng căng thẳng, lạnh lùng như thế. Em cũng giống như họ vậy đấy, gương mặt nhỏ nhắn của em giờ đây cũng đang nhăn nhó khó coi, một phần vì thời tiết quá lạnh, khiến cho em cứ hắt xì mãi, cảm thấy thật sự khó chịu ở mũi. Còn phần còn lại thì, em đang chờ đợi một người, một người rất quan trọng trong cuộc đời em. 
Nhưng người ấy...đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Điều đó làm cho em thật sự rất bực mình, em đã hẹn người vào đúng 6:00 tối thế mà giờ đã 6:58 rồi mà người vẫn chưa đến, vẫn chưa xuất hiện cái bóng hình gầy gầy cao cao đó, vẫn chưa xuất hiện cái nụ cười lúc nào cũng tỏa sáng tươi rói như những ánh dương ấm áp của mùa hạ. Nụ cười ấy đã từng khiến cho em si mê mãnh liệt.
Ngồi trên chiếc ghế đá lạnh ngắt, em khẽ để đồng hồ nhỏ nhỏ đeo trên cổ tay ấp vào đôi tai, tiếng tích tắc tích tắc cứ vang lên nhè nhẹ trông thật thích thú, vừa nghe tiếng đồng hồ kêu, em vừa chờ đợi người. 
“Sao giờ anh vẫn chưa đến?”
Em là người hẹn người ra chỗ này, em bảo đó là lần cuối cùng em và người có thể  ở bên nhau, lần cuối cùng có thể gặp lại nhau . Vì có thể vào một ngày đẹp trời nào đó, em sẽ rời xa người mãi mãi, sẽ chẳng bao giờ gặp lại người được nữa.
Sỡ dĩ, em chọn cách rời xa người là bởi… 
Là bởi vì sao...em cũng chả biết nữa.
Có lẽ, em đã quá mệt mỏi khi yêu người.
Nhưng dù muốn rời xa, biến mất khỏi cuộc đời của người ấy, cớ sao em vẫn chờ người ta đến như vậy? Em vẫn còn quyến luyến đó ư? hay là em vẫn còn yêu người ấy?
Em cũng chẳng hiểu nỗi bản thân mình. Chẳng thể hiểu nỗi.
Chắc là vì em muốn nhìn bóng dáng người ấy lần cuối cùng, bóng dáng mà em đã từng ôm thật chặt, đã từng tựa đầu vào tấm lưng rộng mà vững chắc ấy. Và cả gương mặt của người, gương mặt đó em đã từng nghịch nghịch như thế nào, đã từng in lên nụ hôn nhẹ nhàng của em trên đôi má đó và in lên trên bờ môi mềm mại của người.
Em vẫn còn nhớ nụ hôn đó đã từng khiến cho hai người ngại ngùng, bối rối như thế nào?
 Em  cười mỉm, chợt nhớ đến gương mặt bất ngờ của người khi nhận được cái hôn bất ngờ đó của em. Ngốc nghếch hệt như một đứa trẻ con.
Em bỗng thu nụ cười lại, lờ đờ nhìn lên đồng hồ trên tay, cây kim phút và cây kim giờ đã nhích lên đến 7:00 rồi, ngoài phố giờ đây vẫn còn lác đác vài người, mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, cách ăn mặc cũng khác có điều giống nhau là ở chỗ đều khoác cho mình chiếc áo ấm. Bọn họ vẫn bận rộn đi trên đường, đông kín cả đường phố nơi đất Pháp ở đây và tất nhiên giữa vô vàng hàng tỉ người như thế lại không hề có bóng dáng quen thuộc của người.
Dù thế em vẫn chờ, chờ đợi người.
1 tiếng đã trôi qua, em vẫn cứ ngồi yên một chỗ trên chiếc ghế, em thôi không nhìn mọi người nữa, giờ em đang nghịch chiếc điện thoại của mình, định bụng sẽ gọi điện hỏi sao giờ người vẫn chưa đến, nhưng khi bấm chữ số đầu tiên trên bàn phím, chẳng hiểu vì sao em lại thôi, không gọi cho người nữa.
 Vì em nghĩ chắc giờ bên kia người đang bắt một chuyến xe chở đến đây, mỗi lần đi ra ngoài, người thường bật chế độ im lặng, vì người thích sự yên tĩnh và ghét ồn ào. Người chỉ thích chìm đắm mình trong bầu không gian tĩnh mạch và nhẹ nhàng.
Em mở một bản nhạc Lofi để nghe, bản nhạc Lofi này người rất thích, người thường nghe đi nghe lại bài nhạc này hàng trăm hàng nghìn lần đến nỗi khiến cho em muốn phát ngán. Có lần, em hỏi người sao cứ nghe đi lại nghe một bản nhạc như vậy, người chỉ nhìn em cười cười đáp lại: 
“Anh cũng chả biết nữa, chắc là vì nó hợp tâm trạng anh.”
Bản nhạc lofi nghe thật buồn, không lẽ ngày nào người cũng thấy buồn sao? Và điều gì khiến người buồn thế?
Em...cũng chả biết.
Nghe hết bản nhạc Lofi rồi, người cũng chưa đến. Thời gian thì cứ trôi mau đi. Cuối cùng để một mình em phải chờ đợi. Em chẳng biết mình phải chờ đợi đến bao lâu. Chả biết chừng nào người mới đến. 
Em thở dài, tự hỏi: 
“Sao cái gì mình cũng không biết hết vậy?”
---------------------------------------------------------------
Một tiếng trôi qua nữa...rồi lại hai tiếng, ba tiếng.
Tích tắc tích tắc...đồng hồ đang kêu lên.
Em muốn nói lời tạm biệt với người ấy, chỉ là lời tạm biệt thôi cũng được. Chỉ tạm biệt thôi mà. Nên xin người hãy đến bên em đi, đến ôm em vào lòng đi, một cái ôm cuối cùng, một cái ôm kết thúc một mối tình đầy trắc trở của em và người. Mau đến bên em đi, trao cho em nụ hôn cuối đi anh, một nụ hôn thay cho lời tạm biệt. 
 Tích tắc tích tắc...đồng hồ đang kêu.
Đến bên em, để em có thể nhìn thấy người thêm chút thôi rồi em sẽ về, nhìn lại gương mặt tuy không hoàn hảo của người nhưng lại luôn đặc biệt trong đôi mắt em, luôn ghi in sâu trong tâm trí của một kẻ suy tình như em. Bên em một chút thôi, một chút thôi…
Dẫu thế, mặc cho em có cầu mong người đến, thì người không thể nào đến bên em được nữa.
Thất vọng, đúng...em thật sự rất thất vọng. Ngày cuối hai người có thể bên nhau vậy mà  người lại không đến bên em.
Thật tồi!
Bên ngoài đường phố dần thưa người, màn đêm dần buông xuống, em thì cứ lì lợm ngồi trên ghế, lòng mong chờ được nhìn thấy bóng dáng thân thuộc đó.
 Tích tắc tích tắc…
Tiếng đồng hồ thì cứ kêu đấy, em đang chờ đợi một người. Nhưng người đó lại không chờ đợi em.
1 note · View note
conbethichviet · 3 years
Audio
0 notes
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media
Khi mà con người còn đáng sợ hơn cả những bóng ma.
"Bố ơi, con đã làm gì sai?"“Trước khi gỡ cái túi dùng để đi đại tiện, đêm nào con bé cũng bị những cơn ác mộng giày vò. Ngày này qua ngày khác vẫn là một giấc mơ lặp đi lặp lại. Trong mơ con bé đang chơi cùng bạn bè thì bỗng dưng một con quái vật đuổi đến. Tất cả bạn bè đều tìm được chỗ nấp, duy chỉ một mình nó bị con quái vật tóm lấy. Con bé sợ hãi giấc mơ ấy…
_Trích dẫn trong sách "Hy vọng" của tác giả So Jae Won_
Mình mượn cuốn sách "Hy vọng"  từ một người bạn cùng lớp, nghe cậu ấy nói rằng đây là một cuốn sách thật sự rất hay và vô cùng buồn, đau thương. Lúc đó, mình cũng tò mò về cuốn sách đó lắm thế nên đành mượn cuốn ấy về đọc. Và đúng như lời cậu bạn nói, cuốn sách "Hope"  của tác giả So Jae Won chính là cuốn sách đầu tiên mà đã lấy đi nhiều nước mắt nhất của mình nhất, chắc chắn không chỉ riêng mỗi mình mình đâu mà hàng triệu độc giả khi vừa mới đọc từ trang sách đầu tiên đã phải thốt lên rằng :"Ôi! thật đáng thương"
Na Young- một cô bé 8 tuổi tràn đầy sức sống, đáng yêu với gương mặt ngây thơ, trong sáng, em có một tổ ấm hạnh phúc nho nhỏ, có cha có mẹ bên cạnh dạy bảo mình, cô bé mỗi ngày đều mỉm cười hạnh phúc, nụ cười của em ấy như những viên thuốc vitamin, chỉ cần nhìn vào thôi mà đã khơi dậy trong ta tràn đầy sức sống, lạc quan. Tưởng chừng như, em sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, thỏa sức đuổi theo ước mơ của mình như bao đứa trẻ khác, em sẽ có được một tuổi thơ ngọt ngào, ngây ngô của một cô bé mới 8 tuổi. Em sẽ được tung tăng chạy nhảy trên cánh đồng xa xa, được chơi những món đồ hàng cùng bạn bè, và sẽ được yêu, được kết hôn và rồi lập gia đình. Nhưng chỉ vì tại tên khốn nạn ấy, hắn ta đã giáng xuống cho em một lời nguyền dơ bẩn, kinh tởm, đã cướp lấy hết toàn bộ cuộc đời tươi sáng, hạnh phúc vốn có của em. Hắn đến cướp lấy hết tất cả chỉ để lại cho em những vết nhơn ô nhục, những vết thương rỉ máu đến thảm hại. Các bạn có biết hắn đã làm gì em ấy không? hắn đã đánh đập, hành hạ và rồi xâm hại tình dục em ấy đến mức Na Young phải cắt bỏ đi hậu môn, gương mặt vốn xinh xắn, đáng yêu của em đầy những vết thương mà hắn đã đánh đập  gây ra. Hắn thô lỗ tàn phá đi hết tòa lâu đài “hạnh phúc” của tổ ấm nhỏ bé của em. Khiến cho bố mẹ phải đau khổ, giày vò nhừ sống trong địa ngục trần gian, thế giới của họ bỗng chốc bị bủa vây bởi màn đêm u tối mịt mù và em chính là tia “hy vọng” lẻ loi duy nhất của họ. Nhưng rồi tia hy vọng ấy đã bị tên khốn đó lôi đi mất, giờ đây trong thế giới họ toàn là màn đêm u ám, lạnh lẽo.
Và cuộc đời của em sẽ ra sao khi mang trong mình ký ức kinh hoàng ấy, rồi khi em đã trưởng thành một cô gái thiếu nữ, cơn ác mộng vẫn sẽ không ngừng đeo bám theo em, khiến cho em sợ hãi khi đối mặt với người đàn ông, ngăn cản em không được yêu đương như những cô gái mới lớn khác, và khiến cho em cảm thấy sợ sệt trước người hoàng tử trong những câu truyện cổ tích tươi đẹp mà em đã từng rất thích. Những mảnh ký ức đó như in hằn trong tâm trí em dù có cố gắng nhất nút xóa bỏ hết đi tất cả những hình ảnh hắn ta tụt quần em xuống, hắn ta tha hồ bạo lực, đánh đập em mãi mãi ám ảnh, đeo bám theo em như những hương hồn vất vững.
Bố mẹ em chính là người đau đớn  nhiều nhất, là một bậc sinh thành như họ, khi thấy đứa con gái bé bỏng duy nhất của mình bị người khác làm nhục như thế, liệu rằng có điều gì đau đớn hơn những điều đó? ngày mà nghe tin con bé bị tên súc sinh làm nhục, thế giới của hộ như vừa đổ sập xuống, tất cả mọi vạn vật chung quanh như ngừng lại, họ đau đớn tột độ khi chứng kiến thân thể trong trẻo của đứa con gái đầy những vết máu đỏ, đầy những vết bầm tím. Khuôn mặt bé nhỏ xinh xinh như một thiên thần hộ mệnh của em đã bị tàn phá đi, toàn bộ tia nắng lạc quan, vui vẻ của đứa con đã vụt tắt đi trong chốc lát. Họ chỉ biết đứng đó, thét lên và khóc, khóc vì bộ dáng đáng thương đó của đứa con, khóc vì cuộc đời mai sau của con bé, khóc vì chính lời nguyền mà tên khốn đã gieo xuống. Khóc cũng chính vì sự bất công của pháp luật.
Khi tên khốn đó đã bị bắt, pháp luật chỉ kết tội có 12 năm tù. 12 năm tù chả đáng gì so với cả cuộc đời của Na Young, 12 năm tù, lúc đó con bé chỉ mới 20 tuổi, vẫn chưa thể nào quên đi được mọi ký ức kinh hoàng ấy, 12 năm tù, khi hắn được tự do rồi, liệu rằng hắn ăn năng, hối hận trước những gì mà mình đã gây ra không? hay hắn vẫn chưa thỏa mãn sự độc ác của mình, tiếp tục xâm hại những đứa trẻ tội nghiệp khác. 12 năm tù, có lẽ quá ít đối với một tên súc sinh, bẩn thỉu như hắn. 
Giờ đây, gia đình Na Young cùng nhau bảo vệ lấy tổ ấm của mình, cắn răng chịu đựng mà vững bước vượt lên những chông gai của cuộc đời,  trước bờ vực của sụp đổ và cái chết, nhưng tình yêu thương của cha mẹ đã giúp cho em dần dần vượt qua cơn ác mộng này. Cha mẹ đã trao cho em làn gió của sự chở che, yêu thương, nảy sinh trong em có điều gì đó có thể bù đắp, một điều gì đó mang tên “hy vọng”
Và đúng như bố Na Young đã nói: 
“Đây không phải chuyện của ai khác. Mà là chuyện của tất cả chúng ta”.
2 notes · View notes
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media
Những kỷ niệm đã cũ
Bản nhạc “Für Elise” cứ du dương, dai dẳng vang lên khắp một tiệm trà nhỏ nơi con hẻm góc phố, bên ngoài giờ đây đang lấp loáng những tia nắng vàng rực rỡ nhẹ nhàng chiếu xuống mờ mờ trên những chiếc lá xanh ướp còn đọng vài hạt mưa nhỏ li ti. Tiếng chim hót của những chú chim reo lên líu lo, ríu rít tựa như đang ngâm nga câu hát theo từng  nốt nhạc của bản nhạc dương cầm. Tiếng cười cười, nói nói của những người khách nơi đây đang tán gẫu xôn xao đủ mọi thứ chuyện trên trời xuống biển, họ nói nào là chuyện tình yêu đôi lứa, chuyện lập nghiệp, chuyện con cái, gia đình và cả chuyện đời.
Hòa trộn những điều đó vào nhau tạo thành một không gian náo nghiệp, vui tươi của ngày hè chủ nhật nóng oi ả. Tất cả nơi đây đều mang một vẻ mới lạ, thay đổi. Thời tiết thay đổi thất thường, nắng chói chang xong rồi lại mưa lâm râm, lạnh tê cả chân, có khi lại nóng như cái lò lửa. Tiếng cười đùa chốc chốc lại ỉm im đến kỳ lạ. 
Dường như mọi vật quanh đây đang sắp thay một chiếc áo mới toang, ngày hôm qua nó vẫn còn đang mặc chiếc áo cũ rích nhưng giờ đây nó đang được khoác lên cho mình một trang phục mới khác. Tất cả đều mới, ngày mới, người mới, bản nhạc mới, bạn mới  và cái tôi cũng hoàn toàn mới.
 Ấy nhưng những kỷ niệm giữa tôi và em thuở đó vẫn còn như cũ…
Mọi vạn vật trên trần gian này đều mới, tại sao chỉ có mỗi kỷ niệm giữa tôi và em lại vẫn như cũ, vẫn còn đang cất sâu trong ngăn tủ kéo, im ỉm chờ đợi ai đó hãy mở nó ra, phủi hết những hạt bụi đang bám dần theo thời gian. Những mảnh vụn ký ức ấy dù đã từ rất lâu nhưng không hiểu vì sao nó lại cứ hiện rõ mồm một từng nét từng nét trong tâm trí tôi, rõ đến nỗi tưởng chừng như những mảnh ký ức đã dĩ vãng ấy như vừa mới xảy ra  hôm kia thôi , tôi cứ tưởng rằng ngày hôm qua, tôi mới vừa được gặp em, được trò chuyện với em như mọi ngày. Nhưng trong khi ấy giữa hai chúng ta từ lâu đã không còn mối quan hệ nào nữa.
Hình bóng mảnh mai, thướt tha của em hiện lên trước mắt tôi đầu tiên, em hiện lên như một hồn ma vất vững luôn đeo bám theo tôi, ám ảnh tôi đến phát điên. Và bóng ma của em, tất nhiên tôi không thể nào chạm vào hay ôm chặt vào lòng được. Không thể nắm lấy bàn tay mềm mại của em cùng nhau đi qua những góc phố đẹp lung linh, mơ mộng của Sài Gòn, không thể nào trao cho em những nụ hồn nồng thắm, ngọt ngào như viên kẹo cam, và chẳng thể nào nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang tha hồi chảy dài thành hai vết trên gương mặt bầu bĩnh đáng yêu như đứa trẻ ngây ngô ấy. Tôi chưa kịp làm gì với bóng ma hư vô, mờ mờ của em thì bóng ma em chợt nhiên biến mất trước mắt tôi, tan dần, tan dần đi trong sương mù mờ ảo….
Tôi chỉ biết với tay lên phía trước, ngước nhìn bóng ma em  đang dần hòa tan đi trong  hư vô tĩnh mịch…
Tôi chả biết phải làm gì để níu kéo em lại được nữa.
Thật tồi!
Tôi vẫn còn nhớ vào ngày hè chủ nhật này, tại chính tiệm trà này, tôi và em vẫn thường ngồi bên nhau, trò chuyện luyên thuyên hàng giờ mà không biết chán là gì, em kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện, chủ yếu đều là chuyện về cuộc đời em, em bảo rằng tôi chính là người đàn ông đầu tiên mà em dũng cảm nói hết những tâm tình trong lòng mình, là người đàn ông đầu tiên mà em có thể thoải mái nói chuyện như thế, và cũng là người đàn ông đầu tiên khiến cho em cảm thấy vui vẻ, an toàn khi bên cạnh.
Tôi chỉ biết cười mỉm khi nghe em bảo thế, trong lòng có chút rung động bồi hồi, lúc đó tôi tự hứa với chính bản thân mình rằng tôi nhất định sẽ bảo vệ em, bảo vệ em khỏi những mũi tên đang sắp bắn từng nhát một vào tấm thân mềm yếu, mỏng manh tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi là đã tan theo mây khói rồi. Nhưng rồi rốt cuộc, tôi không thể, không thể nào bảo vệ được người con gái tôi thương, nhẫn tâm để cho em rời xa tôi, đến bên một người khác, đến với một hạnh phúc khác. 
Ngồi bên bầu cửa sổ, tôi xem lại những đoạn tin nhắn giữa hai chúng ta ngày đó, tôi mới chợt nhận ra rằng tôi và em ngày xưa đã từng hạnh phúc, vui vẻ như thế sao, đã từng như những đứa trẻ con ngây ngô biết yêu, không biết đau đớn, buồn phiền là gì, ta đã từng có một tình yêu đẹp đẽ ngây thơ như trong những phim ngôn tình lãng mạn, đọc lại những dòng tin nhắn lòng tôi chợt đong đầy nỗi nhung nhớ em, tôi muốn được nói chuyện với em quá, muốn được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, nở rộ như đóa hoa hướng dương của em, muốn được một lần nữa ôm lấy thân thể em, mỉm cười cùng em.
Nhưng tôi biết điều đó không thể nào, vì giờ chắc em đang cười cười nói nói, tay trong tay với “người yêu mới” chắc hẳn em đã từng trao cho anh ta những nụ hôn ngọt ngào, mềm mại của em, chắc em đã từng cùng anh ta dạo bước trên con đường dài, qua những hàng cây xanh mát, qua những cơn mưa hè mát lạnh,  trong trí óc em giờ đây chỉ nhớ về anh ta, chỉ chứa chan những kỷ niệm tình mới, cứ không phải những kỷ niệm về anh, kỷ niệm tình cũ đâu nhỉ?
Tôi chua xót nghĩ, hối hận, nhung nhớ, khát khao, đau đớn...tôi chẳng biết phải làm gì đây nữa.
Vẫn còn nhớ tôi và em đã từng đi bên cạnh nhau, nắm lấy tay nhau dạo đi trên đường phủ đầy lá, cùng ăn chung một kem ốc quế, cùng khoác chung một chiếc áo ấm trong những ngày mưa gió, tôi vẫn còn nhớ vào đêm mưa râm râm của tháng sáu ấy, em đã từng bảo với tôi rằng:
“Nè anh, nếu như...cái này em chỉ nói nếu như thôi nhé, nếu như một ngày nào đó hai chúng ta xa nhau, chia tay, hai đứa một nơi, thì liệu rằng đến lúc đó anh vẫn còn thương em,  vẫn còn nhớ những kỉ niệm giữa hai chúng mình chứ?”
Tôi không nghĩ ngợi gì, gật đầu khẳng đinh chắc nịch:
“Anh sẽ còn nhớ, anh sẽ cẩn thận cất kỷ niệm giữa đôi ta vào trong một chiếc hộp, khóa chặt chiếc hộp ấy để rồi không ai có thể cướp lại nó hay phá hủy nó, anh sẽ đưa những tình cảm của chúng ta cất sâu bên trong chiếc hộp, mặc dù đến lúc ấy, cả hai ta đều không thể bên cạnh được nữa, còn em thì sao, em sẽ còn nhớ chứ?”
“Em vẫn nhớ, mãi mãi nhớ về kỷ niệm tươi đẹp nhất giữa anh và em.”
Đến thời điểm hiện tại, em vẫn còn nhớ kỷ niệm tình cũ không, em vẫn còn giữ chiếc hộp đó hay là đã vứt nó cùng với thời gian đi rồi, hay là vì em giờ đây đang rất hạnh phúc với thế giới mới, mà quên hẳn cả những hoài niệm, em chỉ xem kỷ niệm đôi ta chỉ là một vết nứt trên tường, nghĩa là vết nứt đó chỉ là một chi tiết nhỏ, không đáng để cho em quan tâm, xem nó chỉ và một hoài niệm, một dĩ vãng và hai chữ “đã từng”
Tôi thì vẫn còn nhớ, nhớ bóng hình của em, nụ cười em, mái tóc em, khoảnh khắc bên em, bàn tay em, hương vị của em và cả những nụ hôn mà ta đã trao nhau…
Nhớ nhất vẫn lúc chúng ta cùng vui đùa, cùng săn sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhớ những đoạn hội thoại bình dị, ngây ngô của chúng ta thuở đó:
“Anh ăn cơm chưa? để em nấu cho anh ăn gì nhé.”
“Thôi anh no rồi, em ăn trước đi.”
“Đâu, hồi nãy em mới vừa ăn xong một bát mì ý, từ sáng đến giờ em chưa thấy anh ăn gì cả.”
“Anh ăn rồi mà, no quá trời luôn.”
“Thôi, giờ hai chúng ta cùng đi ăn đi, ăn chung với nhau mới ngon.”
````
“Em  ơi, sáng rồi dậy thôi.”
“Hôm nay chủ nhật cơ mà, cho em ngủ xíu đi.”
“Không dậy là anh không chở em qua phố đi bộ Nguyễn Huệ chơi đâu đấy.”
“Không thèm, em muốn ngủ thôi.”
“Vậy thì, anh sẽ mời cô gái khác đi chơi với anh.”
“Không, đừng mà, em sẽ dậy liền, chờ em nhé.”
Tôi bất giác bật cười nhạt nhẽo, khẽ thở dài, giọt lệ  đang đọng trên khóe mắt chợt nhiên rơi xuống, những cuộc nói chuyện ấy giờ đã là kỷ niệm rồi, có lẽ nó sẽ được để dành cho người đến sau, chứ không còn cho tôi nữa.
Có những lần tôi muốn quên đi những mảnh vụn ký ức ấy, muốn chôn vùi nó sâu bên thăm thẳm trái tim, trốn chạy khỏi những quá khứ, ấy nhưng có những người dù đã chôn sâu, cố gắng nhấn nút xóa bỏ đi hết tất cả, dù có làm gì đi nữa, thì ký ức không ngừng khơi dậy sống động, chúng không ngừng sinh sôi, nảy nở, để rồi ép buộc ta phải cố gắng nhớ về nó, phải bị nó dày vò đau khổ. Ta chỉ ước rằng trên thế giới sẽ có một thiết bị nào đó có thể xóa bỏ hết toàn bộ những ký ức không vui của con người, loại bỏ những kỷ niệm khi nhớ lại chỉ khiến cho ta càng thêm đau khổ, chỉ mong những hoài niệm không vui ấy mãi mãi biến mất, không bao giờ có thể tồn tại cuộc sống của ta…
Giống như ký ức giữa tôi và em vậy.
Làm sao tôi có thể quên đi hình bóng, quên đi nụ cười tươi rói của em được, đâu phải lúc nào chỉ cần nói “quên” là có thể quên ngay được đâu, vẫn phải  còn một chút quyến luyến, nhung nhớ. Em- người con gái đã chiếm được vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi, dù tôi có cố quên đi, có cố yêu cô gái nào khác để mà có thể quên được em thì mỗi buổi tối, mỗi những hôm cô đơn đang ùa về, hình bóng, kỷ niệm về em lại trở về như ong vỡ tổ. Có khi đang ngồi nhung nhớ về em tại tiệm trà thân thuộc này, tôi bắt gặp được một cô gái, vẻ ngoài cũng hao hao giống em, mái tóc xoăn đeo băng đô dáng vẻ thấp bé, môi lúc nào cũng nở rộ nụ cười xinh, lúc đó khi nhìn cô gái ấy, bụng tôi giật  thon thót, cứ ngỡ đó chính là em, xém chút nữa tôi đã chạy đến, ôm chầm lấy cô gái ấy, nhưng tôi đã kiềm chế được khi biết đó là một người khác, chứ không phải là em, người con gái của tôi. Thất vọng, đúng...tôi đã rất thất vọng, có lẽ hình ảnh của em vẫn luôn và mãi mãi ám ảnh tôi đến suốt cuộc đời.
Bên ngoài kia, em có nhớ tôi giống như tôi đang nhớ về em không?, Ờ...chắc là không đâu, chẳng có ai đang chìm nhập vào  không gian hạnh phúc cùng với “người mới” mà lại đang nhớ về “người cũ” đâu nhỉ, nhất là đối với một cô gái mong mỏi có được một cuộc sống hạnh phúc, êm đềm như em.
Thôi thì tôi cứ là một kẻ cô đơn chỉ biết ôm lấy những kỷ niệm trong lòng vậy, một kẻ mà giờ đây đã không còn một chút liên quan gì đến cuộc đời em, chỉ là một người khách lạ qua đường. 
Bản nhạc dương cầm của Beethoven đã kết thúc từ lúc nào, bên ngoài trời vẫn xinh đẹp, êm dịu  như mọi ngày, tựa như nó chẳng hề quan tâm đến tâm trạng của một kẻ cô đơn như tôi lúc này. Bầu trời này đẹp, sáng chói sao mà trong lòng tôi  buồn buồn như thế, chắc có lẽ bên tôi không có cô gái ấy bên cạnh…
4 notes · View notes
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media
Bố tôi là kẻ nói dối.
My dad is a liar.
Bố con lúc nào cũng thế, luôn luôn nói dối con mọi điều. Mỗi lần tan ca về, trông bộ dạng bố rất uể oải và mệt mỏi, xung quanh mắt bố toàn là những quầng thâm đen vì thức khuya, vầng trán bố lắm tắm mồ hôi, tóc tai thì rối bời. Hình như bố đã gầy đi đôi chút, tóc cũng đã bạc phơ, đó chính là dấu hiệu cho thấy rằng bố đang chạy đua với thời gian, dần dần kiệt sức với đống việc bận bịu, bố lao vào công việc để kiếm tiền trang trải cuộc sống, nuôi nấng đứa con như con.
 Ấy vậy mà, mỗi lần con hỏi bố có ổn không, bố chỉ mỉm cười bảo:
“Bố khỏe lắm.” 
Nụ cười lúc ấy của bố như che đậy những nỗi thầm kín mà chẳng ai biết được, che đậy đi tất cả những nỗi áp lực, mệt mỏi của bố. 
Vẫn như mọi ngày, đến gần nửa đêm, khi cả Sài Gòn dần chìm vào giấc ngủ say sưa, buổi tối chính là khoảng thời gian mà mọi người có thể cho phép cơ thể mình buông lòng, nghỉ ngơi một chút sau những ngày mệt mỏi, thế nhưng bố con lại thức trắng để giải quyết hết những công việc đang chất đầy trên đôi vai và kèm theo đó chính là tiếng ho khàn khàn của bố.
Không thể để tình trạng mãi như thế được, con quyết định rót cho bố một tách nước ấm, bố dừng mọi việc lại lặng lẽ nhìn con bên cạnh, rồi bố nhìn vào tách nước trên tay con mà xua tay nói rằng:
“Bố không có khát, con uống đi.”
“Bố uống nước đi, con thấy bố bắt đầu ho nhiều rồi ấy.”
“Thôi, hồi nãy bố có uống ly cà phê rồi.”
“Đâu, con đâu có thấy.”
“Thì...tại lúc đó con ngủ rồi mà.”
Bố lại nói dối con. Thoáng chốc con xém nữa là đã thốt ra câu đó rồi, lặng lẽ nhìn bố cặm cụi làm việc, chợt nhiên sóng mũi con có chút cay cay, những giọt lệ đọng trong khóe mắt sắp rơi xuống, nhưng cố lắm con mới có thể kiềm chế được những giọt lệ ấy.
Vào ngày hôm đó, con hỏi thăm bố công việc như thế nào rồi, cũng như lần trước, bố vẫn mỉm cười xoa xoa đầu con:
“Bố dạo này làm ăn tốt lắm, con đừng có lo gì hết.”
Bố nói dối...công ty của bố đã phá sản từ lâu rồi, giờ bố đang vất vả tìm công việc, bố đang lo sợ và buồn rầu vì không có nơi nào muốn nhận bố làm việc hết cả.
Con có hỏi bố hiện giờ bố có mệt không?
Bố vui vẻ đáp lại: 
“Không hề, bố con khỏe như voi vậy í.”
Bố nói dối...con thấy bố càng gầy đi, tiếng ho lại càng thêm nhiều hơn, mặt mày của  bố nhợt nhạt, xanh xao. Hai đôi mắt giờ đây chứa đầy những nỗi muộn phiền. 
Có lần, khi bố đang ngủ, con có lén đưa tay sờ lên trán của bố, trán của bố nóng hỏi như muốn thiêu đốt cả bàn tay con, cả tay và người của bố đều nóng ran như lửa. Con có bảo với bố rằng sẽ chở bố đến bệnh viện, nhưng bố lại nhất quyết từ chối, bố nói bố khỏe lắm, chỉ tại trời đang nóng nên bố mới như thế thôi. 
Con ghét lời nói dối “Bố khỏe lắm” của bố...
“Bố có hạnh phúc không?”
“Có chứ con, bố là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.”
Bố nói dối...bố không hề hạnh phúc, bố đang cảm thấy chán nản vì cuộc sống của mình, chán nản khi phải sống trong hoàn cảnh nghèo khổ như thế này. Lao đầu vào công việc, thức trắng để cặm cụi làm việc, chạy đua với thời gian, bố đã từ bỏ đi thanh xuân của mình chỉ để có được một cuộc sống ấm no, hạnh phúc. 
Bố đã cố tỏ ra mạnh mẽ để che chắn cho con, mạnh mẽ để cho con thấy được rằng bố không hề bị những cơn giông bão vùi lấp, không hề bị vấp ngã trước những chông gai đường đời. Bố vẫn luôn cố nở một nụ cười với con, như để an ủi, nói dối với con rằng bố đang rất hạnh phúc. 
“Bố có bao giờ khóc chưa?”
“Chưa con ạ, là một người đàn ông, là một người trụ cột gia đình, bố không cho phép mình rơi một giọt lệ nào.”
Bố lại nói dối.. con đã từng nhiều lần nhìn thấy bố ngồi trong một góc phòng lặng lẽ khóc một mình như thế, hai hàng nước mắt của bố từng giọt rơi xuống như đang trút bỏ hết những gánh nặng cuộc đời. Bố cứ khóc không thành tiếng, vì bố sợ tiếng khóc của mình sẽ đánh thức con dậy, sợ rằng sẽ làm cho con lo lắng thêm. Bố cứ thế mà khóc, khóc vì hoàn cảnh éo le, bất hạnh ấy của mình. Đó lần đầu tiên, con thấy được bộ dạng yếu đuối của bố, con mới thấy được một người luôn luôn mạnh mẽ như bố lại khóc òa đến như thế. 
Chợt nhiên, con cũng khóc như bố từ lúc nào chẳng hay biết.
“Những lúc con làm việc sai trái, hư hỏng, lúc đó bố có còn yêu con nữa không?”
“Không, bố chỉ yêu những ai ngoan ngoãn thôi, nếu con muốn bố yêu thì hãy trở thành một đứa trẻ ngoan nhé.”
Bố nói dối...bố lúc nào cũng thương con, cho dù con có làm điều gì sai trái thì bố vẫn luôn thương yêu con. Con vẫn còn nhớ, hồi ấy, vì quá say mê cuốn truyện tranh trong thư viện, con đã lén ăn cắp nó về nhà, và rồi  khi bị bố phát hiện, bố trách mắng, đánh vào mông con vài cái rõ đau, bắt con phải xin lỗi, đem trả cuốn truyện đó lại, nhưng vài ngày sau, bố yêu thương con trở lại, còn mua tặng cho con một con búp bê như đang muốn chuộc lỗi vì đã đánh con, bố luôn dành cho những điều tốt đẹp nhất, bố luôn cho con cái cảm giác  được yêu thương, chiều chuộng, cho dù con có hư đốn, quậy phá như thế nào…
Bố của con  là thế, lúc nào cũng nói dối con, khi con nhận ra những lời nói dối ấy của bố, con mới chợt nhận ra, trên cả thế gian này, không ai có thể yêu con nhiều như bố được. Không có điều gì có thể cao cả hơn tình yêu của người bố dành cho những đứa con.
Bố chính là người bố mà con yêu nhất, một người bố luôn luôn nói dối con.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Bài viết này được lấy cảm hứng từ một đoạn phim ngắn “My dad is liar”
Bố của các bạn như thế nào, có nói dối bạn những điều gì? Các bạn có yêu một người bố luôn nói dối mình không?’
0 notes
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media
Nếu cảm thấy mệt mỏi quá rồi thì hãy cứ khóc thoải mái đi, cậu nhá.
Có phải hiện giờ cậu đang rất mệt mỏi đúng không?
 Mệt mỏi vì áp lực học tập, suốt ngày cậu chỉ biết vùi đầu vào sách vở, cố gắng học tập để cha mẹ có thể vui lòng. Cậu mệt mỏi vì những con số, nếu kỳ thi này cậu không được điểm số tối đa thì cậu chắc chắn sẽ bị trách mắng, bị người khác kinh thường rồi đem ra so sánh với những “con nhà người ta”.
Dù thế nhưng cậu vẫn không khóc, vì cậu biết khóc chẳng giải quyết được cái gì cả, cậu không muốn trở thành một cô gái yếu đuối chỉ biết khóc nhè, không muốn trở thành một người dễ dàng bị đánh ngã đến như thế.
Cậu quyết định sẽ không khóc. Cậu sẽ mạnh mẽ hơn.
Cậu mệt mỏi là vì áp lực gia đình, cha mẹ cậu suốt ngày cứ chửi nhau ầm ĩ chỉ vì những mâu thuẫn nhỏ nhoi, họ không hề bận tâm đến những cảm xúc của cậu khi phải chứng kiến cha mẹ mình cãi nhau như thế. Rồi cha mẹ cậu bắt đầu muốn ly hôn, mỗi người một nơi, bỏ rơi cậu bơ vơ giữa cuộc đời. 
Cậu khi chứng kiến cảnh gia đình mình đang tan vỡ đi thành trăm mảnh, cậu đau lắm chứ, niềm mong muốn gia đình mình có thể hòa hợp nhau, có thể cùng cười đùa, chia sẻ cho nhau nghe bằng  những điều nhỏ nhoi thôi. Nhưng giờ bỗng chốc tan biến đi trong hư vô, biến mất đi mà không một lời nào báo trước.
 Cậu chỉ biết lặng lẽ bất lực nhìn mái ấm mình đang dần sụp đổ  nhưng cậu vẫn cố gắng không cho phép bản thân mình khóc.
Cậu vẫn tự nhủ với bản thân mình rằng: Mày không được khóc!
Rồi khi cậu bị cơn bệnh hành hạ, cả thân người cậu đã mệt lả đi rồi và  không còn có sức nào để mà hoạt động như thường ngày được nữa, nhiều lúc cậu muốn tập thể dục cho nó khỏe khoắn hẳn lên nhưng khổ nỗi cậu đã mệt quá mức cậu không còn sức để khởi động những động tác thể dục cơ bản được nữa, cậu chỉ muốn thả người trên chiếc giường thân yêu và đánh một giấc ngủ thật ngon. Nhưng khi nằm trên giường rồi, cậu lại không thể nào ngủ ngon được, cậu nằm trằn trọc trên giường mãi với đống suy nghĩ tiêu cực, tự trách mình thật vô dụng, chẳng biết đang làm gì cho nên hồn.
Đôi mắt cậu ầng ậng nước mắt nhưng cậu đã kiềm chế những giọt lệ ấy lắm để không cho nó tha hồ rơi xuống gò má cậu, cậu không thể khóc vào lúc này được, vẫn như mọi ngày, cậu cho rằng chỉ cần mạnh mẽ là có thể vượt qua tất cả.
Mệt mỏi là vì cậu đang mắc kẹt giữa những kỷ niệm đau buồn chỉ khiến cho tâm hồn dần hút cạn đi sức sống, nhiều lúc cậu muốn nhất nút xóa hết đi những kỷ niệm không vui ấy khỏi cuộc đời mình, để cậu không còn bị nó làm mệt mỏi thêm nữa. 
Nhưng đâu phải cứ nhấn nút xóa là có thể lãng quên đi hết tất cả, dù cậu có nhấn mạnh cái nút ấy đến cỡ nào, nhưng hằng đêm cậu vẫn cứ nhớ đến nó đến nỗi làm cho tâm trí cậu bắt đầu mỏi mệt, kiệt quệ.
Lúc đó, cậu rất muốn khóc lắm. Muốn cho mình một ít thời gian để nghỉ ngơi.
Vào một ngày đẹp trời, cậu vô tình thấy một đứa trẻ đang khóc òa lên vì bị đám bạn cướp lấy con búp bê mà em thích nhất. Người mẹ phải chạy đến dịu dàng ôm chầm lấy đứa trẻ vào lòng mà dỗ dành em, rồi đưa cho em một con búp bê khác. Khi được mẹ đưa con búp bê ấy, chẳng mấy chốc từ gương mặt lấm lem nước mắt nước mũi hồi nãy giờ đây đã chuyển sang thành một gương mặt  ngây ngô trông rất đáng yêu. Em cười cười, ríu rít hôn bên má mẹ rồi chạy lon ton đến chỗ những người bạn tiếp tục chơi đùa.
Trẻ con thật ngây ngô, chỉ một chút lý do nhỏ mà đã khóc òa lên, mỗi lần như thế đều được người khác bên cạnh, ôm vào lòng mà dỗ dành.
Cậu tự hỏi mỗi lần khóc như thế liệu rằng trong lòng bọn trẻ có thoải mái hơn chút nào không, có giúp cho nó giải tỏa đi nỗi buồn đang chất chứa trong tim không? Bọn trẻ không cần nghĩ đến bề ngoài mạnh mẽ như cậu, chỉ cần có điều gì làm mình đau buồn là cứ thoải mái khóc lên như thế.
Có lẽ cậu cũng cần được khóc giống như vậy.
Người ngoài khi nhìn bên ngoài cậu thì cứ tưởng rằng cậu chính là một cô gái trên đôi môi lúc nào cũng nở một nụ cười, ngày nào cậu cũng nói chuyện vui vẻ với mọi người xung quanh, hầu như người khác đều nói cậu rằng cậu không bao giờ khóc lóc, yếu đuối cả, cậu rất mạnh mẽ và kiên cường. Tất cả mọi người đều khâm phục bản tính đó của cậu.
Nhưng đâu ai biết được đằng sau nụ cười đó của cậu, đằng sau cái vỏ bọc mạnh mẽ ấy, cậu đã phải chịu đựng áp lực đến cỡ nào, đã mệt mỏi đến cỡ nào. Đâu ai biết được rằng nụ cười tươi tắn của cậu là đã che đậy đi những nỗi buồn phiền đó, cậu che đậy giỏi đến nỗi tất cả mọi người đều nhầm tưởng sai về con người cậu.
Cậu không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của cậu, không muốn người khác nhìn thấy mình khóc nhè như một đứa trẻ. Chính vì thế mà cậu đã tự tạo cho mình cái vỏ bọc mạnh mẽ ấy, cậu cố giả vờ mình là một người không dễ dàng khóc đến như thế đâu, trong khi đó cậu đã nhiều lần muốn khóc lắm, cậu muốn mình được khóc như những đứa trẻ, muốn được ai đó nhẹ nhàng đến bên dỗ dành cậu.
Cậu à, cớ sao cậu lại không được khóc? có ai ngăn cấm cậu khóc sao?
Cậu không cần phải tỏ ra mạnh mẽ trước trong mắt người khác nữa, cậu chỉ cần là chính bản thân cậu là một cô gái có quyền được khóc khi cảm thấy quá mệt mỏi, cảm thấy thật sự quá bế tắc.
Cứ khóc đi cậu, không ai cấm cậu khóc đâu.
Cứ khóc để tâm hồn cậu được vơi đi ít nhiều nỗi đau hiện giờ.
Cứ khóc để gạt bỏ hết đi nỗi lòng của mình.
Cậu cứ khóc, tớ sẽ ở bên, lấy tay lau đi những giọt lệ và cùng cậu khóc.
Nếu thấy mỏi mệt quá, thì cứ khóc thoải mái cậu nhá. 
Cứ khóc như một đứa trẻ con vậy đấy.
0 notes
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media
Năm tháng ấy, đã từng có một người….
Những năm tháng thanh xuân đó đã từng có một người luôn bên cạnh em mỗi khi những nỗi cô đơn ùa về. Đã từng có một người dịu dàng lau đi những giọt lệ đang ướt đẫm hai bên má, nhẹ nhàng ôm lấy em vào lòng ngực sưởi ấm trái tim đang dần rạn nứt của em.
Đã từng có một người sẵn sàng làm tất cả mọi thứ chỉ để làm cho em hạnh phúc, một người cố gắng đem lại cho em muôn vàn những nguồn năng lượng tích cực, lạc quan, người ấy khiến cho em luôn nở một nụ cười xinh xắn trên bờ môi hồng hào.
Đã từng có một người kiên nhẫn chờ đợi em mỗi khi em tan ca về, nấu cho em những bữa ăn đạm bạc, thịnh soạn, luôn săn sóc, lo lắng và quan tâm em những lần em cảm thấy mệt mỏi. Mỗi khi em làm thêm ca đêm, sẽ có một người nhắn tin hỏi em rằng “Em ổn không?” “Có mệt không?” “Về nhà cẩn thận nhá, anh chờ em về.”
Đã từng có một người luôn chiều chuộng em, em thích cái gì người ấy đều sẵn sàng cho em tất cả, em thích son phấn và những bộ áo đẹp, anh ta đều mua tặng em. Em thích được anh yêu thương, chiều chuộng, anh đều thương em như thương chính bản thân mình, chiều em như một đứa trẻ con ngây ngô.
Từng có một người có thể dành cả thời gian quý báu của mình chỉ để ngồi lắng nghe những mẩu chuyện lặt vặt của em, lắng nghe hết những nỗi tâm tư thầm kín cho chẳng ai có thể hiểu được. 
Từng có một người luôn cho em những lời khuyên đúng đắn, những lời đã động viên em vực dậy và rồi tiếp tục chiến đấu với những chông gai của cuộc đời.
Từng có một người  cùng em trải qua bao nhiêu bão táp, sóng gió, người ấy không bao giờ bỏ rơi em, chưa bao giờ  phải để cho em một mình chống chọi với những cơn bão lớn. Người đã cố bảo vệ em khỏi những mũi tên sắc nhọn đang lần lượt bắn thẳng sâu trong trái tim vốn rất nhạy cảm của em, đã cố bảo vệ em thoát khỏi những con “quái vật” sẽ có thể nuốt chửng thân thể em bất cứ lúc nào. Người ấy không bao giờ muốn em bị thương, chỉ muốn người con gái mà mình yêu luôn luôn trọn vẹn và không hề có bất kỳ vết máu nào trên da thịt.
Từng có người cùng em ngồi trên bậu cửa sổ ngắm nhìn hàng nhìn ngôi sao xa xôi trên bầu trời cao vời vợi, người ôm cây đàn ghi ta hát cho em nghe những bài ca nhẹ nhàng, sâu đắm, cùng hát với em trong những buổi đêm yên bình như thế đấy.
Năm thanh xuân đó, có người trao cho em những nụ hôn nồng thắm, in hình bóng em trong ánh mắt của một kẻ suy tình. Luôn cất giữ cả đôi mắt biếc, nụ cười xinh xinh tựa như đóa hoa của em sâu trong ngăn trái tim. Người cất giữ nó như đang cất giữ một món báu vật quý giá. 
Ngày đó, có một người từng yêu em như cả sinh mệnh, xem em như là một món quà mà chúa trời đã ưu ái ban tặng cho. Cuộc đời của người như một bức tranh có đầy những nét vẽ nguệch ngoạc, nhưng chính em là người đã tô điểm cho cuộc đời người ấy bằng những nét vẽ đầy màu sắc, ươm tằm cho người những ánh cầu vồng lung linh.
 Người ấy đã từng yêu em và em cũng đã từng yêu người ấy. 
Nhưng có lẽ tình yêu giữa em và người chỉ tồn tại trọn vẹn hai chữ “đã từng” mà thôi.
0 notes
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media
[GẦN ĐẾN NGÀY THI CỬ VÀ ÁP LỰC HỌC TẬP NGÀY CÀNG NẶNG NỀ, NHƯNG CỚ SAO CẬU VẪN CỐ GẮNG ĐẾN NHƯ VẬY?]
Ngày thi cử đã gần đến, bài tập đề cương thì chất đầy trên bàn, cậu ngủ gục trên tập vở, lờ đờ, đơ đẫn như bị mất hồn. Cậu thấy thật mệt mỏi vì phải nhồi nhét một đống kiến thức vào trong đầu, mệt mỏi vì bị trói buộc bởi những con điểm. Những khoảng thời gian cậu ôn tập miệt mài cậu đã bỏ lỡ đi rất nhiều những cuộc chơi, bỏ lỡ đi những giấc ngủ ngon vốn có. Cả ngày chỉ biết vùi đầu vào sách vở, chỉ biết lo lắng nếu lỡ mình không thi đậu thì sao?
Nhưng dù thế, cậu vẫn cố gắng từng ngày ngồi vào bàn để giải đề, cố gắng từng chút từng chút một, chưa lần nào tớ thấy cậu bỏ cuộc hết cả. Tớ đã từng hỏi cậu:
ĐIỀU GÌ KHIẾN CHO CẬU CỐ GẮNG ĐẾN NHƯ THẾ?
Cậu chỉ cười cười, bảo rằng:
TỚ CỐ GẮNG LÀ VÌ CHÍNH BẢN THÂN MÌNH, VÌ BA MẸ VÌ GIA ĐÌNH.
Từ nhỏ cậu từng là một học sinh chăm ngoan, học giỏi vừa lòng thầy cô, mỗi ngày ngoài thời gian chơi game với bạn bè cậu còn biết cách chia thời gian sao thích hợp để học bài. Đối với cậu những lần giải xong một bài toán khó cậu đều cảm thấy rất hạnh phúc và tự hào về bản thân, cậu cố gắng học để mai này có thể trở thành một người có đầy đủ kiến thức đỡ phải "quê mùa" khi bước vào một cuộc sống của người trưởng thành. Cậu không cần phải trở thành một người giỏi giang chỉ cần là một người có một kho báu trí thức đầy đủ là được.
Cậu cố gắng là vì ba mẹ của mình, ba mẹ cậu không khá giả, phú quý gì họ chỉ là những công dân bình thường mà thôi, buổi sáng sớm thì đi làm việc kiếm những đồng tiền ít ỏi để trang trải cuộc sống, buổi chiều chiều tan ca về thì sẽ quây quần cùng con cái, kể cho nhau nghe hôm nay có sự kiện vui vui nào không.
Dẫu thế nhưng mỗi khi thấy bộ dạng bơ phờ, mệt mỏi của bố mẹ khi đi làm về, lòng cậu lại lặng đi, cậu thấy thương cho ba mẹ mình, họ đã đổ dồn hết tất cả tiền bạc của mình để mà lo cho cậu ăn học đến nơi đến chốn, để chăm nuôi cho mái ấm mình được ấm no, hạnh phúc hơn, nhưng họ đã quên mất bản thân mình cũng cần được mua những bộ áo đẹp, những đồ mà mình rất thích. Vì con cái, vì gia đình mà ba mẹ cậu đã bỏ qua những nhu cầu mà bản thân cũng cần được thực hiện.
Vì thế mà bổn phận là một người con, cậu không ngừng cố gắng học thật giỏi, cố gắng mấy năm đều giành được danh hiệu học sinh giỏi, kiếm được những đồng tiền học bỏng mong muốn đóng góp một phần nhỏ nào đó giúp ba mẹ.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười nở trên gương mặt của bố mẹ khi nhìn thấy tấm bằng khen, cậu bất chợt cũng mỉm cười theo, thật sự rất hạnh phúc khi mình đã giúp gì đó cho ba mẹ. Cậu lấy nụ cười của ba mẹ làm động lực học tập và khi chán nản, mỏi mệt cậu sẽ tưởng tượng đến cảnh ba mẹ sẽ vui như thế nào khi thấy cậu đứng trên bục giảng cầm tấm bằng khen học giỏi. Cậu thương bố mẹ, thương tổ ấm nho nhỏ của mình. Chính vì thế mà, cậu mới cố gắng như thế đấy.
Người ta hỏi cậu :"Cố gắng như thế có mệt không?"
Cậu chỉ bảo: "Mệt ấy chứ...nhưng mà khi nhìn lại hành trình mình đã từng cố gắng, miệt mài ấy, bất chợt đâu đó mình mới nhận ra chính nhờ mỗi đêm vùi đầu bứt tóc, những đêm nằm gục trên bàn học nó đáng quý đến cỡ nào, nó đã tích lũy cho mình muôn vàn những kiến thức sâu xa, nhờ những lần cố gắng ấy mà giờ đây mình đã đậu được một ngôi trường mà mình hằng mong ước, mình đã đạt được ước mơ hoài bão của mình. Rồi khi tốt nghiệp ra trường rồi, mình mới thấy được rằng hồi đó mình đã từng cố gắng đến cỡ nào."
Có người nói với cậu: "Con nít thì bày đặt áp lực cái gì?"
Nghe thế, cậu không cãi lại, vì có thể sau khi đã tốt nghiệp sẽ có muôn vàn nỗi áp lực khác nhau, áp lực cuộc sống, áp lực gia đình, áp lực công việc, ai rồi cũng sẽ từng trải qua những nỗi áp lực trong đó thôi . Vì thế mà cậu không than phiền, luôn giữ kín sự mệt mỏi của mình sâu trong lòng, mặc dù biết rằng mình  phải thật cố gắng để vượt qua nỗi áp lực học tập ấy nhưng mỗi lần như thế câu nói "Con nít mà tỏ vẻ áp lức cái gì?" lại vẫn luôn theo bám cậu.
Con nít cũng áp lực đấy ạ. Nên xin đừng đè nặng học sinh bởi những định kiến, những câu nói kiểu ấy. Xin đừng đem con cái mình so sánh với con nhà người ta, đừng đặt cái tiêu chuẩn phải lấy được điểm này điểm kia....
Bởi thế mà hỡi những cậu nào đang chán nản, mệt mỏi về việc ôn thi đại học, tuyển sinh. Hãy cố gắng lên các cậu nhá, cố gắng vì bản thân, cố gắng vì bố mẹ, gia đình mặc kệ người ta có so sánh cậu với con nhà học giỏi nào đấy thì cậu vẫn luôn là cậu, một cái tôi đang cố gắng phấn đấu từng ngày.
Có thể sẽ rất áp lực, mệt nhào đấy nhưng các cậu hãy nên nhớ rằng sau mỗi trận mưa sẽ có những ánh cầu vồng lung linh hiện lên, sau những đấm mây đen xì sẽ xuất hiện lóang thoáng vài ánh dương tinh nghịch đem lại cho muôn loài những nguồn năng lượng tích cực và đằng sau những ngày tháng cực nhọc, áp lực ấy, mọi giọt mồ hôi nước mắt của các cậu sẽ được đền đáp lại xứng đáng thôi.
Cuối cùng, một câu mà mình nhắn nhủ với các cậu:
"DON'T GIVE UP!"
0 notes
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media Tumblr media
[ĐÔI KHI BẰNG NHỮNG ĐIỀU NHỎ NHẶT NHẤT CŨNG ĐỦ  KHIẾN CHO EM HẠNH PHÚC]
Có phải em cảm thấy hạnh phúc nhất là khi chiều chiều tan ca về, sau một buổi kết thúc những chuỗi ngày lao động mệt mỏi, em sẽ được nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường thân yêu của mình mà nghĩ ngợi vu vơ, không có deadline, không việc nhà,không ồn ào, không ai làm phiền. Em như trong một thế giới của riêng mình, êm ấm, thanh bình đến dễ chịu.
Hạnh phúc nhất là khi em ngồi trên chiếc ghế đá trên ban công cao cao của ngôi nhà, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh an nhiên, êm dịu của một buổi sáng sớm ngày cuối tuần, ngoài xa xa kia sẽ có tiếng rao của cô bán bánh, tiếng cười đùa khúc khích của những đứa con nít đang tung tăng nhảy nhót, tiếng lào xào của những chiếc lá xanh mướt vẫn ướt thắm một chút giọt mưa ngày hôm qua. Có con chim đang háo hức hót líu lo như một buổi hòa nhạc chào mừng một ngày mới bắt đầu. Một trang sách mới.
Em ngồi trên chiếc ghế ấy, khẽ nhắm hai đôi mắt của mình lại và rồi thưởng thức một buổi ban mai yên bình giữa chốn Sài Gòn xa hoa như thế đấy, em cứ thưởng thức, say mê chìm đắm trong bản nhạc líu lo đó mà mặc cả sự đời. Bao nhiêu nỗi áp lực đang chất đầy nặng nề trên đôi vai như dần được trút bỏ hết đi, để lại cho tâm hồn em ít nhiều được thả lỏng và nhẹ nhàng hơn.
Kế bên em chính là chiếc bluetooth vừa mới mua ngày hôm qua, em khẽ khàng bật một bản nhạc lofi mà em thường hay nghe nhất. Tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ trong radio, âm thầm ru em ngủ, đưa em đi vào trong giấc chiêm bao, nó thánh thót, êm tai như tiếng ru của mẹ hồi đó vậy đấy. Rồi chẳng biết lúc nào, em chợt nhiên cũng ngân nga theo câu hát, em hát vang vọng trên ban công, âm giọng của em lúc trầm bổng, nhẹ nhàng có lúc thì lên cao, thánh thót. Lâu rồi em vẫn chưa được hát  đến như thế, có lẽ vì công việc quá nhiều, áp lực đổ dần trong em nên đã quên mất bản thân mình cần được vui tươi, ngây ngô như một đứa trẻ con.
Tuy em hát không hay, nhưng được cất lên hát vui tươi như thế, đủ khiến cho em cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Hạnh phúc đối với một cô gái như em giản đơn lắm, chỉ cần được tự tay mình làm những món ăn đạm bạc, tự mình làm những chiếc bánh cupcake ngon ngon hay tự tìm tòi nghiên cứu cách may những chiếc đầm xinh xinh, bằng những việc làm nhỏ ấy, em hạnh phúc lắm! Hạnh phúc là vì mình đã từng làm một điều gì đó mà không cần phải nhờ vả ai cả, tự mình làm cho chính bản thân mình, không phải hy sinh, nhường nhịn cho bất cứ ai.
Em rất thích vẽ vời vì mỗi lần được thỏa sức vẽ lên những bức tranh xinh đẹp, được đắm chìm trong niềm đam mê của mình, em thấy thật sự rất thoải mái và hạnh phúc. Gương mặt nhỏ nhỏ của em sẽ dính đầy màu nước, chiếc đầm đang mặc trên người như vừa được tô hỗn hợp lắm len màu sắc, mặc kệ màu có dính trên mặt, dính trên áo, em vẫn cứ cầm cọ mà cặm cụi vẽ vời. Và sau khi đã hoàn thành một bức tranh nghệ thuật, em ngắm nhìn nó kèm thêm chính là nụ cười nở rộ trên bờ môi hồng hào, có lẽ lúc ấy em đang rất hạnh phúc.
Em có cha mẹ đang chờ ở nhà, cha mẹ em rất yêu thương em, luôn dành cho em những tình yêu thương vô bờ bến, thổi vào trong em những cơn gió của niềm hạnh phúc. Vào mỗi dịp Tết đến, em thường háo hức xách va li mà đi về nhà, mà trở về bên vòng tay ấm áp của cha mẹ.
Em sẽ thật sự rất vui khi thấy cha mẹ mình vẫn khỏe mạnh như ngày nào, em sẽ chạy đến và va vào lòng của bố mẹ như một đứa trẻ, được ấp má mình trong lòng của cha mẹ, em cảm thấy vô cùng ấm áp, cứ cảm giác như nó sẽ bảo vệ, che chở cho em khỏi những sóng gió, bão bùng của cuộc đời ngoài kia. Em chỉ muốn bên cạnh cha mẹ mãi mãi, được ăn những bữa cơm thịnh soạn, béo bổ của mẹ, được bố ân cần yêu thương, dạy bảo. Bên cạnh họ, em như được xoa dịu một phần nào. Những ngày tháng bên cạnh cha mẹ, em hạnh phúc lắm!
Là một cô gái, ai chẳng muốn có cho mình một tình yêu đẹp và chân thực, em cũng vậy, em cũng muốn được ai đó yêu thương, muốn được tựa đầu vào đôi vai của người yêu, được nắm lấy đôi bàn tay của anh ấy, nắm thật chặt mà không muốn rời xa.
Em sẽ hạnh phúc nếu ai đó yêu em thật lòng, hiểu được em và trao cho em những nụ cười nồng nàn. Em sẽ hạnh phúc khi ai đó nhắc nhở em nhớ đi ngủ sớm, dậy sớm và sẵn sàng ngồi nghe em kể những câu chuyện tầm phào, luôn bên cạnh em khi nỗi cô đơn ùa về.
Em hạnh phúc lắm khi có người nào đó lau đi những giọt lệ u buồn không đáng có, một người mà có thể sẵn sàng bảo vệ em khỏi những nỗi áp lực của cuộc đời, không bao giờ bỏ rơi em lại phía sau, để em một mình chống chọi với những áp lực ấy.
Em rất muốn yêu một người có thể làm cho em cười mỗi ngày, một người luôn đem lại cho em những niềm hạnh phúc, đem lại cho em một cuộc sống không cần phải giàu sang, phú quý đâu, em chỉ cần một cuộc sống tràn ngập ánh hồng và những tiếng cười đùa. Chỉ thế thôi.
Em là một người con gái rất đơn giản, chỉ cần bấy nhiêu những điều nho nhỏ ấy  cũng đủ khiến cho em phải mỉm cười thật tươi tựa như một đóa hoa nở rộ.
1 note · View note
conbethichviet · 3 years
Photo
Tumblr media
Này, nếu chúng ta nhảy từ sân thượng tòa nhà đó xuống, thì có bị gì không nhỉ?
Em hỏi tôi, ánh mắt vẫn mơ hồ hướng nhìn về tòa nhà cao cao chọc trời giữa lòng Sài Gòn kia, tôi ngạc nhiên ngắm nhìn góc nghiêng em, mái tóc dài xoăn xoăn của em đang bị những con gió nghịch ngợm che phủ đi mất, khiến cho tôi không thể nào nhìn rõ được biểu cảm của em lúc này. Đắn đo một chút, tôi mới trả lời:
-Em hỏi gì lạ thế? nhảy từ độ cao như vậy nghĩ sao không bị gì được.
-Thế à, nếu nhảy xuống thì chắc chắn cả cơ thể mình sẽ bị nát bấy hết, một cái chết thật xấu xí, đúng không anh?
-Ờ, xấu xí thật.
Tôi thôi không nhìn em nữa, bất giác chuyển ánh mắt hướng về tòa nhà kia. Tòa nhà đó không một bóng người, bóng tối bao phủ lấy nó trông thật u ám, ánh trăng trên cao vời vợi nằm trên đầu tòa nhà thật khiến cho tôi cảm thấy có đôi chút rùng mình, ấy vậy mà, em không hề sợ hãi giống như tôi, vẫn mãi mê nhìn chằm chằm phía tòa nhà đó, dường như trong đó có điều gì đấy đánh thức bản tính vốn tò mò của em, một điều gì đó có thể khiến cho em si mê đến như thế.
Tôi và em cứ nhìn chằm chằm vào tòa nhà đó trong suốt thời gian dài, cả hai chúng tôi đều im lặng, chẳng ai thèm mở miệng nói câu nào.Còn  em thì không thèm nhìn tôi như mọi ngày và  cũng không thèm nói chuyện với tôi nữa, sự im lặng của em cứ kéo dài vô hạn như thế, tôi thừa biết em vốn là một cô gái trầm lặng và thích yên tĩnh, em rất ghét bị người khác làm phiền trong khi em đang thả hồn vào những tâm tư xa vời của em, em ghét sự ồn ào náo nhiệt của thành phố Sài Thành.
Em trầm lặng đến mức có những lần tôi chẳng biết em đang nghĩ gì trong đầu, em hôm nay như thế nào, em cần điều gì không? có cần ai bên cạnh, chở che hay không?Em thường bảo tôi đèo em qua những nơi mà em cảm thấy yên bình, an nhiên nhất vào lúc hoàng hôn buông xuống,  để cho tâm hồn em có thể được thả lỏng, nghỉ ngơi sau những chuỗi ngày phải nghe những lời mắng mỏ, những tiếng còi xe náo nghiệt.
Và ngày hôm nay, em bảo tôi đèo em đến tòa nhà này đi, tôi không hiểu vì sao em lại chọn nơi này để đến, có lẽ là vì nơi đây ít bóng người qua lại, bầu không khí cũng bình lặng, im ắng. Mà nói đúng hơn, không khí quanh đây lạnh lẽo đến nỗi khiến cho người ta cảm giác như có những hương hồn đang quanh quẩn đâu đây vậy.
Em ngồi trên chiếc xe của tôi cứ thế mà nhìn tòa nhà phía trước rồi em bỗng hỏi tôi,  phá tan đi sự im lặng đang bao phủ hai chúng tôi từ nãy giờ:
-Theo anh, chết như thế nào mới được gọi là dịu dàng, êm ái nhất?
-Sao cơ? sao em lại hỏi thế?
-Anh trả lời cho em nghe đi.
Tôi gãi đầu, bối rối nhìn mái tóc đang nhẹ nhàng bay trong gió của em. Em thường hay hỏi tôi những câu hỏi kỳ lạ ấy, đa phần đều về cái chết, về hướng tiêu cực. Tôi biết em đang phải chịu những cú sốc của cuộc đời, em phải chịu đựng những vết dao sắc bén đang lần lượt đâm sâu trong trái tim vốn nhạy cảm của em, để rồi trái tim nhỏ bé ấy cứ rỉ máu không ngừng, không thể nào chữa lành lại được nữa, em chịu phải những lời mắng mỏ, xúc phạm nặng nề, họ liên tiếp âm thầm giết chết em bằng những vũ khí vô hình, sắc bén.
Trên người em giờ đây chỉ toàn những vết thương chằng chịt, rỉ máu, những vết thương mà cuộc đời đã để lại cho em. Cho dù mai này những vết thương đó thành những vết sẹo nhưng nó đã để lại cho em những vết xấu xí trên người, nó sẽ không bao giờ và mãi mãi có thể biến mất khỏi được. Mỗi lần nhìn thấy những vết thương đó, em lại khóc, em lại đau đớn tột cùng, em căm thù bản thân mình. Hằng ngày, em tự hành hạ mình, tự đánh mình, em ước gì em chưa từng được sinh ra  trên cõi đời này để rồi phải chịu những đau đớn ấy, em hận tất cả mọi người, hận bản thân, hận cả luôn ông trời.
Em từng nhiều lần tự vẫn, rạch tay, em muốn chết quách đi, để sống một kiếp người khác, một kiếp người hạnh phúc, tươi vui hơn kiếp này. Em bảo ở kiếp sau, em sẽ là một cô gái có nụ cười xinh nhất, sẽ có bố mẹ bên cạnh, có bạn bè kề bên và sẽ có một người mà yêu em thật lòng, một người có thể đem lại cho em muôn vàn điều hạnh phúc, luôn cùng em đi hết quãng đời thanh xuân.
Em muốn có một cái chết không đau đớn, một cái chết thật nhẹ nhàng và êm ái thôi. Em muốn chỉ cần nhắm mắt lại, xung quanh em sẽ là một thế giới mới, một thế giới im lặng, yên bình vốn có của em, không có những vết dao sắc bén, không áp lực, mệt mỏi, không có những lời xúc phạm đến em . Ở đó sẽ có bố mẹ em, họ đang mỉm cười âu yếm nhìn em, em thì sẽ chạy đến bên họ, ôm họ vào lòng thật chặt rồi khóc òa lên nức nở.
Em sẽ từ bỏ tất cả, từ bỏ đi cuộc sống u tối của mình để về với bố mẹ. Em sẽ chết đi để lòng mình được thanh thản hơn, thoải mái hơn.
Câu hỏi này của em, tôi chẳng biết phải trả lời như thế nào, vì đối với tôi cái chết nào cũng bi thương, đau đớn hết cả, tôi chưa bao giờ phải suy nghĩ về chết chóc, chưa bao giờ nghĩ về những cái chết nhẹ nhàng đó.
Tôi im lặng, khẽ thở dài:
-Anh chẳng biết cái chết nhẹ nhàng là như thế nào nữa, xin lỗi em.
-Không sao đâu anh, thật ra thì em đã có trong mình câu trả lời rồi.
Em quay sang nhìn tôi mỉm cười, nụ cười lúc đó của em đang che giấu đi những vết thương  đang rỉ máu.
Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy nụ cười đấy
.--------------------------------------------------------------------------
Tôi mặc cái áo vest đen dự lễ tang của em, em đã ra đi rồi, em nhảy từ  trên sân thượng xuống mặt đất với khoảng cách rất cao, cả gương mặt em bị đập nát hết,trông rất xấu xí.  Hai mươi năm cuộc đời em đã kết thúc từ đó, em đã rời xa tôi mãi mãi...mãi mãi.
Bức ảnh chân dung em đang nhìn tôi, em không cười, ánh mắt vô hồn lạnh lẽo, ánh mắt đó đã rơi lệ biết bao nhiêu lần rồi. Em bảo em đã có câu trả lời cho riêng mình. Em đã chọn một cái chết xấu xí nhất, đau đớn nhất nhưng bù lại nó giúp cho em có được một thế giới hạnh phúc mới. Ở đó, tôi có thể thấy được em đang mỉm cười hạnh phúc với bố mẹ mình. Một nụ cười thật đẹp!
3 notes · View notes